Polaroid
Một ngày thức dậy, em không còn cảm thấy yêu anh nữa...

Một ngày thức dậy, em không còn cảm thấy yêu anh nữa...

Tác giả: Sưu Tầm

Một ngày thức dậy, em không còn cảm thấy yêu anh nữa...

Em đột nhiên tỉnh giấc, và anh biết gì không mới vài ngày trước em vẫn đang bên anh mà giờ chỉ sau một giấc ngủ thì tình cảm của em đối với anh hoàn toàn tan biến. Thực ra thì em cũng không thể hiểu chính mình vì những cảm xúc trong em còn quá rồi bời, không như những người khác anh à! Em không có đau khổ hay tự dằn vặt mình đâu anh, thậm chí em cũng không quan tâm đến anh nữa, nhưng lạ thật chỉ sau một ngày thôi sao biến mất nhanh vậy sao, tình cảm của con người đúng là khó mà lường trước được. Nhưng anh à, sao anh không nhắn tin hay gọi điện cho em vậy, mặc dụ em tự dưng biến mất không nhắn tin cho anh nữa. Có phải là em không quan trọng?

Một ngày thức dậy, em không còn cảm thấy yêu anh nữa...

Tất nhiên là em chả có cảm giác thấy giận anh nữa rồi, em không giận anh biết không, vì em cũng không thể giận khi mà chả có cảm giác gì. Chúng ta đã chia tay nhiều lần, chúng ta giận dỗi nhau rồi chúng ta lại trở về với nhau nhưng anh à hình như đó là lần cuối đấy, đúng vậy "lần cuối ". Và em đã bắt đầu suy nghĩ, chả vì lí do gì mà lại khiến em không còn yêu anh nữa, hẳn là có lí do gì đó chứ? Và đúng là như vậy, đúng là có lí do, rồi em suy nghĩ về mình một cách khó hiểu như là em không hiểu chính mình, em đã nghĩ là có lẽ anh đã không hiểu em mà chỉ quan tâm đến riêng anh và điều này diễn ra quá nhiều lần và khi em giận dỗi vì anh không hề hiểu em thì anh lúc nào cũng là người giận lại em và anh nhớ không cứ mỗi lần thế người bỗng dưng biến mất không phải là em mà là anh đấy! Em không còn cảm gíac là mình đã yêu anh như thế nào, nhưng em nhớ từng nỗi đau ấy, nó đau đến nỗi mà cứ khi còn một chút tình cảm vương vấn quay trở lại thì lập tức nỗi đau ấy làm em quên hẳn anh và anh hình như không tồn tại trong tâm trí em nữa.

Thực sự trong thời gian em nhận ra lí do là như vậy, e đã có chút khổ đau, chút thất vọng, chút "gì đó". Anh cũng đã hứa rất rất nhiều, đúng anh đúng là một chàng trai lãng mạn nhưng để lãng mạn cũng có yêu cầu đúng vậy không? Anh biết không? Em không bao giờ thích những yêu cầu của anh, là em là em giả vờ đấy em giả vờ để anh được vui vẻ vì anh đã tỏ ra rất giận dữ và muốn chia tay nếu như em làm điều gì không vừa ý với anh. Em tưởng rằng nếu anh vui vẻ thì em cũng vui vẻ nhưng em lại cảm thấy khoảng cách giữa em và anh ngày càng xa dần, tất nhiên anh không nhìn thấy điều đó rồi và em chợt nghĩ "À, thì ra đó là lí do, cái lí do mà có thể khiến em không còn chút tình cảm nào với anh, em nhận ra rồi".

Em làm anh vui, đúng là anh có vui nhưng dù em đã nói nhiều lần với anh để anh hiểu cho em nhưng anh thật sự anh có hiểu chút nào không vậy. Điều đau khổ nhất đâu phải là chúng ta chia tay đâu anh, đau khổ nhất chính là anh chưa bao giờ hiểu em dù chỉ là một lần, em suy nghĩ vậy đấy. Em không biết là em làm vậy có ích kỉ không nhưng con tim chỉ làm theo điều mà nó muốn chính vì vậy em cũng không biết phải làm sao, anh nghĩ là anh yêu em rất nhiều nhưng không phải vậy đâu có lẽ anh cũng đang ảo tưởng rồi. Anh lãng mạn, anh cũng không lăng nhăng nhưng thời gian ta từng yêu nhau có lẽ cũng chỉ là chút tình cảm thoáng qua nhẹ như cơn gió vô hình, ta đâu có thể chạm vào một cơn gió, nó chỉ vụt quá rồi biến mất mãi thôi. Em từng nghĩ là anh và em rất hợp nhau, nhưng khi em nhận ra một sự thật, thì đúng là anh đã chơi đùa với trái tim em. Hạnh phúc, vui vẻ thì ít lúc nào cũng chỉ thấy ấm ức, buồn đau.

Một ngày thức dậy, em không còn cảm thấy yêu anh nữa...

Và chuyện là như thế anh à, kể từ sau những gì anh bắt buộc em làm nhưng em đã từ chối vì em nhận ra là mình không thể giống người bạn gái mà mà mong muốn, em chỉ là em với tính cách của em với con người em và nếu như anh không thể chấp nhận con người em thì có lẽ đúng là anh chỉ yêu bản thân mình và sẽ chả bao giờ nhận ra em đã cố gắng đến nhường nào chỉ để anh có hạnh phúc êm đềm. Em là một đứa khác người và có một chút điên loạn,em sẽ chả bao giờ là người bạn gái trong mơ của anh sẽ không bao giờ có thể đáp ứng mọi việc àm anh yêu cầu. Vì em " chính là em " và sẽ chả bao giờ thay đổi vì một thằng con trai nào khác chỉ vì nó muốn như thế chỉ vì nó bảo phải làm điều này, điều kia rồi nếu không thì lại muốn chia tay vì em không làm vậy

Tình cảm con người thật dễ đổi thay mà anh, đúng là khi yêu nhau thì con người ta sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì nhau. Em đã làm mọi thứ vì anh cố thay đổi mình vì anh nhưng hi sinh nhiều như vậy có khiến anh hiểu cho em hay lo lắng cho em không, không hề đúng không? Khi mà em bỗng dưng biến mất, anh chỉ là say đắm với quá nhiều thứ rồi vứt trái tim em vào một nơi nào đó thôi. Em đã quên anh sau một giấc ngủ, và anh à! Em đang hạnh phúc vì em đã làm được rồi,quên được anh rồi, em đã làm rồi lời nói chia tay mà em muốn nói từ rất rất lâu.

Một ngày em thức giấc và em không còn cảm thấy yêu anh nữa, không còn cảm thấy gì nữa. Cảm ơn anh vì một số khoảnh khắc anh làm em vui vẻ. Chào anh người con trai từng là của em.

TINH YÊU THẬT LÀ KHÓ HIỂU...