Một mình đi qua những ngày đông...
Một mình đi qua những ngày đông...
Đường phố Sài Gòn "vào đông" là những cơn mưa trưa dai dẳng, đến vội, đi vội. Đôi khi em nghĩ giá mà cũng có một bàn tay ai đó nắm vội tay em, chẳng cần thương yêu gì to lớn, chỉ cần một chút hơi ấm sẻ chia từ một bàn tay, để em không phải tủi thân khi bước qua những con đường xuôi ngược giữa cuộc đời này.
Có những lúc em ước rằng, những ồn ào và tất bật của cuộc sống này đừng chạm tới em. Biết đâu em đã có thể đi tìm được những yêu thương bỏ ngõ, và những lần đánh sượt thở khẽ khi dựa vào bờ vai một ai đó sẽ thôi không còn nặng nề và ưu phiền.
Gục ngã, tổn thương, mất mát, giằng xé trong em nhiều đến nỗi khi lả đi, em chỉ còn là cái xác không hồn. Mặc cho trái tim cứ mãi mỏi nhừ và hàng vạn lần than vãn với chủ của nó rằng: "Này, cô hãy cho tôi một chút ấm áp đi chứ, tôi đã ở trong lạnh cóng quá lâu rồi đấy! ". Ấy vậy mà một chút lý trí mong manh đã bảo với em rằng làm sao có thể ảo vọng "vớ" đại một thứ tình cảm chóng vánh, đến nhanh, đi vội. Làm sao có thể!?
Dẫu biết rằng sẽ vẫn là sự đơn độc trên những chuyến xe ì ạch tất bật từ sáng sớm và nặng trịch mỏi mệt khi trở về, sẽ là những lần lao đầu vào công việc đến quên ăn quên uống mà không ai nhắc nhở, sẽ không có những tin nhắn chúc ngủ ngon vào mỗi tối và đánh thức em vào mỗi sáng. Cả vô số lần ánh mắt em dõi theo, tự mỉm cười an ủi chính mình khi thấy những cặp đôi nắm tay nhau trên phố như thế này. Nhưng em vẫn tin rằng, yêu thương của em đang ở một lối nào đó, một lối dài và rộng đang chờ em sẵn sàng bước vào.
Và một mình đi qua những ngày đông đối với em không còn là sự cô độc nữa, vì biết đâu duyên phận của em sẽ bắt đầu vào những ngày đông khác. Ngày đó sẽ có một bàn tay nhỏ nằm trong một bàn tay lớn bước qua những dòng người xuôi ngược...