The Soda Pop
Mất anh, em sẽ không khóc đâu...

Mất anh, em sẽ không khóc đâu...

Tác giả: Sưu Tầm

Mất anh, em sẽ không khóc đâu...

“Baby please don’t say goodbye…

Tell me that’s all a dream, please don’t let me go…

Loving you is everything.

Hoping you’d remember all the time we shared

There’s just nothing to compare

I’m not gonna shed another tear

Just gotta let you go…”

Tiếng chuông báo thức cắt đứt không gian yên tĩnh, cô gái trẻ với tay tắt chuông rồi giật mình tỉnh giấc. Thoáng ngơ ngác, cô bỗng chốc mỉm cười. Bước xuống khỏi giường, đưa tay kéo rèm ra. Ánh nắng rực rỡ xuyên thẳng qua những ô cửa bằng kính cực lớn, nắng đến chói mắt. Cô dịu dàng nhìn đứa trẻ đang say ngủ mà vẫn nhíu mày vì chói, bỗng chốc cảm thán: nó giống anh quá! Càng lớn càng giống! Nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Hai năm trước, bài hát kia đã đi vào giấc ngủ của cô. Và giờ đã thành thuốc an thần để cô không còn mơ đến anh mà khóc nữa. Mà thay vào đó, là an yên, khi nghĩ rằng anh luôn ở bên cạnh cô, không rời. Có chút bối rối, có chút ngỡ ngàng, nhưng quan trọng nhất, đó là cảm giác hạnh phúc.

Bảy năm trước

- Mifestad… Cái gì đây anh?

- Thuốc tránh thai khẩn cấp.

- Anh… có ý gì?

- Chúng ta cần nói chuyện.

- Ừ?

- Chúng ta chia tay đi.

Đã một tuần cô không liên lạc với anh. À không, phải nói là một tuần hai người không liên lạc với nhau, kể từ hôm ấy. Cô sốc, sốc nặng. Đến mức không tin vào tai mình. Để rồi đến khi anh lặp lại câu nói ấy, cô mỉm cười, rồi yên lặng rời đi. Cô chưa từng nghĩ anh phải có trách nhiệm gì với mình, bởi cô yêu anh, tin anh đủ nhiều để có thể sẵn sàng trao hết tất cả cho anh. Cô chỉ không nghĩ rằng, anh đã thay đổi. Nói không thất vọng, là nói dối. Cô hoàn toàn không tin được anh lại như thế. Có thể nói lời chia tay không lí do dễ dàng như thế. Phải, họ yêu nhau ba năm, và cô là người hiểu rõ anh nhất. Anh không phải là người như thế!

Cô tự đưa ra hàng ngàn lí do để biện hộ cho anh. Ba năm yêu nhau anh chưa từng đòi hỏi cô phải cho anh, hay có những hành động nào quá phận với cô cả. Bởi vậy nên, cô cho anh thời gian để bình tĩnh, để suy nghĩ, và tin rằng rồi anh sẽ liên lạc với cô. Rồi cô sẽ lại tỏ ra giận dỗi để anh dỗ dành mà bỏ qua cho anh, coi như chưa nghe thấy gì, cũng chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng, cô nhầm rồi. Một tuần, không một cuộc gọi, một tin nhắn, hay bất cứ điều gì khác cả. Anh dường như bốc hơi khỏi cuộc sống của cô. Thành phố này, không anh, hóa ra rộng lớn và lạ lẫm quá…

Minh 28 tuổi, còn Linh 25. Hai người quen nhau khá lâu, nhưng chỉ khi cô vừa tốt nghiệp đại học thì mới chính thức yêu nhau. Họ vẫn là một cặp đẹp đôi, trai tài, gái sắc trong mắt người khác. Chuyện kết hôn có lẽ hai người ít nhiều cũng từng nghĩ đến. Linh không chỉ là người yêu, mà còn là tri kỉ, là người mà mọi tâm tư tình cảm của Minh đều có thể nắm rõ trong lòng bàn tay. Anh vẫn hay trêu cô, nói rằng nếu có một ngày anh phụ lòng cô, cô hãy đem tất cả bí mật của anh mà phơi bày, có lẽ cả thế giới này sẽ không ai dám lấy anh nữa. Lúc ấy, cô cười to thành tiếng, nghĩ đây là chuyện nhảm nhất trên đời. Cô tin chắc rằng, trên đời này ai cũng có thể phụ cô, nhưng anh thì tuyệt đối sẽ không như thế. Cô đâu biết rằng, một ngày kia, lại xảy ra thật…

Hai tháng sau, Minh gọi cho cô, chủ động liên lạc với cô. Trái tim đang mòn mỏi vì chờ đợi khi nhìn thấy số của anh bỗng hẫng lên một nhịp. Cô tự cười chính bản thân, sao có thể ngu ngốc, có thể bị động đến vậy. Anh im lặng, cô cũng lặng im, chờ anh mở lời. Chờ đến ngây dại, chờ đến thậm chí, không biết phải chờ đến bao giờ. Cô vẫn sống, duy trì thói quen sinh hoạt khi anh vẫn còn bên cạnh, mọi thứ dường như chẳng có gì thay đổi. Chẳng ai có thể nhận ra, cô gái nhỏ bé luôn thường trực nụ cười kia, mỗi ngày đều sống trong dày vò như thế nào. Chẳng ai có thể thấu, cô gái kiên cường cứng cỏi kia, hàng đêm đều cắn chặt môi khóc đến nấc lên vì nỗi nhớ anh quay quắt… Cô chờ đợi anh, như thói quen, như bản năng. Sự kiên trì, cứng đầu ấy, cuối cùng cô cũng chờ được.

Minh hẹn cô ở quán quen của hai người. Anh gọi một cốc trà sữa đường đen và red velvet cake cho cô, còn cô thì buột miệng gọi expressco cho anh. Cả hai người sững lại vài giây, nhìn nhau rồi ngại ngùng quay đi. Thói quen quả thật là một điều gì đó rất đáng sợ. Nó đại diện cho tình yêu và sự thấu hiểu ở thời quá khứ, nhưng cũng là vật cản vô hình không thể phá bỏ cho hiện tại và tương lai. Ăn một miếng bánh, vị ngọt tan vào đầu lưỡi, cô chủ động lên tiếng:

- Anh nói đi.

- Chuyện chia tay, em vẫn nhớ chứ?

- Nhớ.

- Anh vẫn giữ nguyên câu nói đó. Chúng ta chia tay đi. À không, chúng ta đã chia tay từ hai tháng trước rồi. Anh gặp em, là để muốn nói điều đó.

- Rồi sao?

- Tuần sau, anh sẽ bay sang Úc, làm đám cưới. Cô dâu là Hạ Anh, bạn cấp ba của em, chắc em vẫn nhớ… Anh không hy vọng em sẽ đến tham dự hay chúc phúc cho anh, anh chỉ muốn nói rõ ràng thôi. Anh có lỗi với em, nhưng anh thật sự cũng hết cách.

- Có câu này, em muốn nói, trong hai tháng qua, em đã nghĩ rất nhiều: Em không hận anh, nhưng em hy vọng anh cả đời không hạnh phúc.

Hóa ra, càng lớn, chuyện chia tay càng chóng vánh, gọn gàng và tàn nhẫn như vậy. Không nước mắt, không van nài, không níu kéo. Không cần một lí do, không cần câu trả lời. Chỉ hai chữ “chia tay”, là đoạn tuyệt tất cả những gì đã có. Ba năm yêu nhau, hóa ra cũng chỉ ngắn ngủi độ vài tích tắc. Đáng thương thay, đáng cười thay. Mối tình đầu của cô, người đàn ông đầu tiên của cô, đã biến mất nhẹ nhàng như thế. Nhưng nỗi đau thì, hóa ra không nhẹ nhàng như vậy…

Linh là một cô gái rất kì lạ. Càng sợ hãi, càng tuyệt vọng, càng đau khổ, cô càng dửng dưng, càng hờ hững, càng lạnh nhạt. Giống như tất cả đều chẳng hề hấn gì đến mình. Cô tỏ ra mình biết nhiều, hiểu rõ, rồi ngang ngạnh thể hiện rằng mình không sai. Nhưng kì thực, Linh chẳng biết gì, ngoại trừ thấy trái tim đang nứt ra từng mảnh. Cô yếu đuối chẳng được, mà mạnh mẽ cũng không xong, chỉ biết chọn cho mình cách kiên cường để vượt qua tất cả. Nhưng rồi, anh vẫn đi, cô vẫn mất anh đấy thôi?

Anh rực rỡ là thế, anh chói sáng là thế, nhưng thế thì sao? Anh đâu phải là ánh mặt trời soi rọi cho cuộc đời cô đâu. Anh giống như một vệt sáng đi ngang qua, để lại trên bầu trời đen kịt là cô những mong nhớ, những yêu thương, nhưng khi nó còn chưa được định hình, thì ánh sáng ấy đã tắt vụt. Cô không cho phép mình khóc, càng không cho phép bản thân gục ngã mà đánh mất chính mình, mà tự hao tổn chính mình.

Anh không yêu cô nữa, anh không cần cô nữa, thì cô phải ôm lấy, phải yêu lấy mình thôi. Cô không còn trẻ để cứ rong ruổi rồi khổ đau trong sự bế tắc tuyệt vọng vì một mối tình tan vỡ nữa. Cô không phải là đứa trẻ non nớt ngây dại, cho dù đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm tình yêu. Cô phải sống thật tốt, để cho anh thấy rằng, anh đã sai lầm, khi đánh mất cô.

Mất anh, em sẽ không khóc đâu...

Năm năm sau

- Rin, xin chị cho biết, nhân vật nam chính trong cuốn tiểu thuyết của chị, có phải là bố của bé Ploy không?… Bố của bé đang ở đâu?... Tại sao chị lại để tên mình là Rin, có ý nghĩa gì đặc biệt không?... Chị có thể chia sẻ một chút về cuộc sống hiện tại của chị được không?.....

Một người phụ nữ với mái tóc nâu trầm được uốn tinh tế, trên thân mình là bộ váy đỏ cut-out lưng khoe trọn đường cong, đôi mắt sáng, khuôn miệng nhỏ xinh đang nhoẻn cười:

- Các bạn cứ hỏi từ từ, tôi hứa sẽ không che giấu điều gì cả. Thứ nhất, Rin là đọc phiên âm của Rill, có nghĩa là suối nhỏ.