Là bạn thân, chúng mình vẫn yêu nhau được chứ?
Là bạn thân, chúng mình vẫn yêu nhau được chứ?
Vì là bạn thân nên cậu có thể khóc ngon lành trước mặt tớ, khóc chán rồi lại cười mà chẳng chút ngần ngại.
Cậu không cần phải “làm duyên” trước mặt tớ. Bên nhau chúng ta được là chính mình.
Vì là bạn thân nên cậu cũng chẳng khách sáo mà ném vào mặt tớ mấy câu “độc ác” khi tớ mắc lỗi hay thất bại nhưng sau đó cậu lại là người ôm tớ mà khóc.
Vì là bạn thân nên chúng ta có thể phá lên cười như hai đưa dở hơi mà chẳng ai hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Vì là bạn thân nên chúng ta có thể nói với nhau đủ thứ chuyện mà chẳng bao giờ chán. Chúng ta đã cùng nhau trải qua biết biết bao vui buồn để rồi một ngày tớ nhận ra tình cảm tớ dành cho cậu đã trên mức tình bạn.
Phải, tớ yêu cậu mất rồi!
Tớ luống cuống khi thấy cậu khóc, muốn đưa khăn giấy cho cậu nhưng rồi lại để cậu tự lấy tay quệt ngang dòng nước mắt. Vẫn như trước, vì chúng ta là bạn thân.
Một cú hích tay thật khẽ, một cái bá cổ như thường ngày thôi nhưng cũng làm tình yêu song hành thôi, như thế cậu có sẵn sàng bước đi cùng tớ không?
Và vì chúng mình là bạn thân nên yêu nhau được chứ?