Không thể buộc, thì buông...
Không thể buộc, thì buông...
Đã đến lúc em phải buông tay anh thật rồi người em yêu ạ. Không phải vì không yêu anh mà vì em đã quá yêu anh. Vì yêu anh nên em sẽ buông để anh đến với cô ấy-người anh yêu rất nhiều. Em không phải là con người bao dung đâu. Em lùi bước vì em biết mình chính là kẻ thất bại. Và vì em biết trong anh em không hề tồn tại. Bàn tay em không đủ lớn, để giữ anh ở lại. Vậy nên em sẽ ở sau để theo dõi em và giải thoát cho cả hai. Em buông tay anh để cho anh biết rằng em rất mạnh mẽ, để cho anh thấy em đã hết yêu anh rồi đấy.
Khi quen anh, cảm nhận được cái cách mà anh quan tâm mình, em dần trở nên ngộ nhận rằng anh đã thích em. Rồi cứ hằng ngày mong chờ một ngày anh nói thích em. Nhưng em đâu biết rằng cái cách mà anh quan tâm đến em chỉ là vì anh tốt. Anh tốt nên anh mới quan tâm đến em từng chút một, dặn em phải ngủ sớm, dặn em phải ăn sáng đầy đủ, dặn em cả mặc áo ấm lúc trời trở gió. Anh tốt nên mới ngồi nghe em tâm sự, ngồi nghe em ca thán và giúp em vượt qua khó khăn. Vì anh tốt nên em đã thích anh. Hóa ra do em mộng tưởng, cách mà anh đối xử với em cũng chỉ đơn giản dành cho "một người bạn".
Em đã từng ngốc nghếch như thế, từng khờ dại như thế để đến một ngày em thức tỉnh ra rằng tất cả chỉ là giấc chiêm bao, một giấc mơ và mãi mãi chỉ là giấc mơ mà thôi...
Nhưng em phải làm sao để buộc trái tim ấy- trái tim không có hình bóng em. Thế nên em sẽ chấp nhận buông dù dằn vặt dù tổn thương nhưng em biết đó là cách tốt nhất và duy nhất để tốt cho cả hai....
Em đã hi vọng và chờ đợi mong ước một ngày có thể được nắm chặt bàn tay ấy cùng đi trên một con đường trải dài hoa hồng. Nhưng đời đâu phải là mơ, phải tỉnh lại đi em phải trở về với thực tại rằng anh không yêu em.
Em đã khóc khi biết anh đã biết yêu. Không phải là giọt nước mắt hạnh phúc, không phải là giọt nước mắt yêu thương mà nó là giọt đổ vỡ. Phải, em đã khóc rất nhiều vì anh, nước mắt cứ như thế không ngừng rơi và làm hoen mắt mỗi đêm. Trái tim tưởng như rỉ máu vỡ òa theo dòng nước.
Em đã rất hối hận khi vô tình nói yêu anh. Không còn anh, em đã thực sự mất anh thật rồi. Anh đã lạnh lùng bước đi rời xa cuộc đời em để lại mảnh tình vụn vỡ trong em.
Nhưng anh à, nước mắt rơi nhiều thì sẽ cạn thôi, trái tim đau rồi cũng sẽ nguội lạnh em sẽ không còn nhớ đến anh. Chắc chắn rồi, em không yếu đuối đâu, em sẽ đứng lên tập sống những ngày không anh. Thời gian đã che lấp hết sự nhớ nhung trong em thế nên em sẽ ngậm đắng chọn cách "buông"
Buông anh không khó nhưng em làm được. Em sẽ giấu anh đi thật sâu,thật sâu nơi vô cùng nơi trái tim để không để ai có thể chạm tới. Sẽ quên anh như chưa từng yêu nên anh yên tâm đi nhé! Em sẽ không xen vào cuộc sống của anh đâu. Em sẽ trả tự do cho anh vì em biết rằng "mây của trời hãy để gió cuốn đi".
"Gió ơi hãy cuốn đi xaTrăm ngàn cay đắng, để ta nhẹ lòng"