Hà Nội của em có gì? Hà Nội của em có anh!
Hà Nội của em có gì? Hà Nội của em có anh!
Hà Nội. Đông đã chạm đến đầu ngõ. Gió vất vương mấy ngọn trên tán xà cừ. Phố Tràng Tiền hút gió từng cơn, biển hiệu quấn mình vàng úa trong tàn nắng lúc 5h chiều. Tôi len mình giữa những ngóc ngách, thư thả vuốt tóc và nhấm nhẳng que kem trên tay. Phố Ngô Quyền tĩnh lặng dưới chiều tà, như một góc đối lập với khúc Tràng Tiền ồn ào ngoài kia. Con đường vắng, thênh thang và lặng lẽ, nằm im lìm giữa những rối ren.
6h tối. Đèn lên. Phố Đinh Lễ ngập mùi sách. Anh đi cạnh tôi giữa những cái giá đủ tên gọi, bàn tay phải vẫn nắm lấy thật chặt, thi thoảng chạm vào vài cái tiêu đề hay ho, rồi lắc đầu ra vẻ cam chịu. Tôi nhấc một quyển của Musso lên, lật mặt cuối đọc chăm chú. Anh bất chợt hỏi: "Chưa có à? Thế lấy nhé?"
Anh kéo tôi đi giữa chợ đêm. Hà Nội chật hẹp với 36 phố phường. Tôi hỏi anh có thuộc hết 36 cái phố dở hơi ấy ko, anh lắc đầu, cầm tay tôi nhét vào túi áo.
Ánh đèn nghiêng giữa bầu trời Hà Nội. Hồ Gươm lộng lẫy và kiêu sa, hoài niệm và cổ kính. Nhớ lần đầu tiên theo anh ăn đủ loại kem có thể: Bodega, Kem tràng tiền, kem Chanh Thủy Tạ, trải nghiệm đủ mọi hương vị, thấy Hà Nội chênh vênh rơi tõm vào tâm hồn ham ăn uống. Nhớ lần đầu tiên đưa anh đến Nhà Hát Lớn, hai đứa mỗi người một Hồng trà và nhâm nhi. Anh bảo anh không thích mọi loại trà, và cái này cũng nằm trong số đó. Tôi bảo tôi không thích đi cùng ai đến nơi này, và anh cũng nằm trong số đó. Anh cười.
Từ ngày yêu anh, tôi không còn điên điên lang thang một mình giữa Hà Nội, không còn thích bắt bus đi lòng vòng bơ vơ, cũng không muốn đi đâu đó xa mà lẻ loi 1 xe 1 mũ. Bao giờ tôi cũng nói trước với anh, để được nghe câu hỏi: "Có cần anh đi cùng không?".
Tôi không phải đứa giỏi biết đường. Nhưng anh thì biết rất nhiều. Anh có khả năng nhớ đường sau một lần đi, còn tôi có khả năng nhớ đường sau n lần đi. Đôi khi bản lĩnh thích thể hiện, yêu cầu anh hôm nay sẽ chỉ đường, nhưng cho đến giờ vẫn chưa có lần nào đi đúng. Đôi khi cũng thấy mình ngu ngốc và chậm tiến, nhưng anh thích được nghe anh bảo: "Để lần sau anh lại đưa em đi".
Tôi và anh đã đi qua bốn mùa của Hà Nội, đếm đủ 12 mùa hoa, nhấp nháp vài phần hồn của Hà Nội. Có những ngày hẹn đầu tiên, anh dẫn tôi đi Bảo tàng dân tộc học, ngắm đủ mọi kiểu nhà, nghía đủ mọi kiểu ảnh trưng bày. Rồi có lần anh dung dăng dắt tôi đi Chùa Trấn Quốc, đền Quán Thánh, đưa tôi qua Cột cờ Hà Nội và Hoàng Thành Thăng Long. Hà Nội như một người bạn chung trong suốt những năm tháng yêu nhau, như một sợi dây buộc hai đôi chân rong ruổi và cùng nhịp bước.
Tình yêu ấy như Hà Nội...
Thời gian có thể làm mòn một con người, nhưng Hà Nội vẫn ở đó, cùng với anh và bàn tay luôn chờ tôi nắm lấy.
Lâu lâu, anh có hỏi tôi rằng: "Hà Nội của em có gì?" Tôi hôn anh và bảo: "Hà Nội của em có anh!"