Gửi tôi - Cô gái hay lo sợ
Gửi tôi - Cô gái hay lo sợ
Bởi thứ gì dễ tới rồi cũng dễ đi, thế nên tôi sợ anh rồi cũng như vậy thôi. Cũng đi và rồi để lại trong tôi những hoài niệm u ám cả một đời. Có chắc rằng ta yêu nhau được mãi về sau?
Ừ thì... không cần mãi về sau, tôi chỉ cần một tình yêu trọn vẹn. Một thứ tình cảm dù không còn nữa nhưng cũng sẽ là những kỉ niệm đẹp. Tình cảm nảy sinh dễ dàng như thế anh không sợ đang dối chính bản thân?
Tôi chẳng thể dễ dãi trao đi trái tim mình cho bất kì ai. Chỉ vì sợ, sợ nhiều lắm! Sợ tình cảm đó chỉ làm tôi thêm mệt mỏi. Sợ tiếng lòng tôi chỉ rộn ràng một vài nhịp rồi thôi. Sợ tôi sẽ lạc vào một con đường khác đầy bóng đêm mà chẳng tìm thấy lối ra.
Cứ như bao ai kia vô suy, vô nghĩ - yêu nhau nhanh chóng tới bàng hoàng thì tôi không làm được! Tôi cần một thứ gì đó thật rõ ràng, thật chắc chắn để có thể tin vào nó. Tin vào một tình yêu từ người trao gửi nó cho tôi. Vì vốn, tôi muốn có một điểm tựa thật vững vàng!
Có lẽ vì những đau khổ, những mệt mỏi trong cuộc sống đã biến tôi từ một cô bé vô tư giờ đây lại thấy lo sợ trước mọi việc. Làm gì cũng phải tính trước tính sau. Thế rồi dần dần tôi cũng không còn là cô bé dễ dàng tin người ngày xưa. Bởi lẽ, tôi để dành lại cho tôi một chút niềm tin để thôi khỏi thất vọng tột cùng một khi mọi thứ tôi đặt niềm tin vào bỗng trôi mất tựa như cơn gió!
Cô đơn cuốn người ta vào những suy tư lầm tưởng. Tôi có đang như thế - có đang cũng thích người ta? Hay người ta có thật lòng với tôi? Khi chưa biết chắc chắc câu trả lời tôi sẽ không dại dột gì mà tự làm mình đau thêm vì một ảo tưởng có hạn ấy đâu!
Tình cũ đã xa, nhưng mỗi kí ức với tôi vẫn thật gần. Không phải vì tôi luyến tiếc một tình yêu vội vàng, chóng vánh mà là những kí ức ấy cho tôi một bài học sâu sắc đầu đời - đừng nên đặt niềm tin tuyệt đối vào ai nếu không tôi sẽ gục ngã bất ngờ!
Thế nên giờ đây, tôi có chăng là để thời gian chứng kiến tất cả cho thật chắc chắn còn hơn tự mình lao vào bóng đêm mập mờ. Có hiểu tôi, thì mới biết tôi sợ mất đi niềm tin còn hơn cả cái chết. Bởi tôi chẳng hề mạnh mẽ, chẳng hề tự tin để thôi không hoài nghi về bất kì mối quan hệ bất thường nào.
Một người con gái đã không còn khóc từ lâu. Những giọt nước mặt ấy chỉ lăn dài trên gò má, chạm vào bờ môi mặn chát khi đêm về. Nhìn tôi, ai cũng nói rằng tôi là người con gái mạnh mẽ. Đúng! Tôi mạnh mẽ vì tôi phải tự bảo vệ mình trước vô vàn gian dối của cuộc sống. Giữa con người với con người chân thật không hiếm nhưng giả dối cũng thật nhiều!
Trái tim tôi này - nó vẫn luôn hát đấy. Nó hát bởi muốn che lấp đi những niềm đau, che lấp đi những sợ hãi của một đứa con gái muốn trốn tránh cái gọi là tổn thương. Tại sao con người ta cứ luôn muốn cuốn mọi thứ theo hướng thích của mình mà không suy nghĩ tới người khác? Giả dối như thế thì cũng có được gì? Sao ta không cứ sống thật với nhau một lần?
Những ngày tháng về sau - nếu chờ tôi đặt một tình yêu mới vào chàng trai nào đó, trước hết tôi sẽ phải đi tìm cho thấy được sự chân thành trong con người cậu ấy. Khi đó tôi mới chắc chắc rằng mình đủ tự tin để bước tới, để trao đi trái tim này, để yêu thương không môt lần nữa lạc mất giữa dòng người vô tình!