Giữ em lại đi, xin anh, đừng chạy trốn tình yêu nữa...
Giữ em lại đi, xin anh, đừng chạy trốn tình yêu nữa...
Chiều buông. Đông rơi nhẹ trên phố buồn tênh, hoa sữa cuối mùa gượng nở bông hoa cuối. Gió khẽ khàng vuốt ve mùi hương nồng còn vương lại khi đông đã chếnh choáng men say mùa cũ. Những đoạn đường đã qua, đã cũ và in hằn lối mòn vì nó đã từng quá quen thuộc, giò thì chẳng thể mới thêm được nữa, chật vật kỉ niệm cứ men theo ký ức ùa về. Em loay hoay giữa vô vàn nỗi nhớ, giât mình tự hỏi ta đã mất nhau rồi sao? Anh không thể giữ em lại được nữa sao…
Giữ em đi, chỉ một lần thôi được không anh? Đông về rồi em sẽ bớt cô đơn, không phải tự an ủi mình bằng cách siết chặt lấy tay nhau khi bước đi một mình trên phố. Để mỗi đêm về không giật mình tỉnh dậy gặm nhấm nỗi buồn bằng những giọt nước mắt mặn chát, giày vò thương nhớ bằng những lần gọi tên anh trong cơn mơ…
Khi chúng ta đã đi quá xa nhau, nẻo về hun hút, đường xưa lạc bước; muốn quay về điểm xuất phát thực sự rất khó khăn. Tại em lạc đường hay tại anh không chịu đi tìm. Tại ai hay chỉ lại đường yêu gấp khúc, quanh co không lối thoát. Cả hai cứ mải miết đi tìm thứ hạnh phúc xa xôi ảo tưởng để rồi lạc trong chính tình yêu của mình.
Giữ em đi, anh đừng chạy trốn tình yêu bằng cách rũ bỏ hiện tại như vậy. Anh vẫn còn yêu em, yêu nhiều lắm, cớ sao lại dối lòng buông bỏ con tim đang run rẩy nhớ em. Sao không can đảm nói rằng anh cần em, anh nhớ em và em đừng đi. Anh không cho bản thân mình một sự lựa chọn thì hãy cho em chọn được không, em sẽ chọn cách giữ anh để bên anh.
Gió đông về, ai có nhớ ai, phố chiều chật ních thương nhớ vơi đầy, hụt hẫng chới với. Ngày không anh, nắng thôi không về, sương lạnh ướt vai mềm. Người bảo người còn yêu em, nhưng cớ sao cứ đi xa mãi, xa mãi; em mệt lắm không chạy theo được đâu. Nỗi nhớ trượt dài theo năm tháng rồi vỡ òa, nhức nhối hoài niệm mình em giữ. Anh đừng buông, đừng buông vội như thế.
Cớ sao cả hai không ai đủ can đảm để giữ lấy nhau? Cớ sao tình còn đầy mà tay vội buông? Cớ sao người ta ai cũng bận yêu mà anh chẳng bận tìm em giữa phố đông người. Cớ sao không giữ lấy nhau để bây giờ lạc mất nhau rồi mới hối hả đi tìm…
Gió đông về rồi, lạnh lắm, em thèm cái cảm giác anh xuýt xoa đôi bàn tay em, rồi vỗ về ủ ấp trong lòng tay anh ấm nồng. Thèm được vùi đầu vào bờ vai vững chắc, để mặc cho gió thổi tóc bay, em mơ màng lắng nghe tiếng thời gian ngừng lại. Thèm được chầm chầm bước đi trên phố đông với một ai đó, nhặt nhạnh từng kỉ niệm cũ hai đứa đánh rơi bỏ vào từng con đường quen…để gọi tên nhau, được không anh?
Anh và em đều con thương, còn nhớ, còn vương, sao không cho nhau một cơ hội để giữ lấy nhau. Một cơ hội để tiếng yêu trở về, để đông bớt lạnh, lòng bớt nguội và tình thêm ấm. Giữ nhau nhé, được không anh…