Em sẽ đủ tàn nhẫn để quên anh
Em sẽ đủ tàn nhẫn để quên anh
Ba năm trước...
"Hà Nội tháng 12, từng đợt gió rít qua cổ áo, buốt lạnh. Nhi co ro cuộn tròn trong chiếc chăn bông to sụ, nhăn nhăn trán khi thấy Hoàng lay cô:
- Dậy, dậy đi chơi!
- Trưa đi anh!
- Dậy mau, ngủ nhiều thành con mèo ú.
Hai từ "mèo ú" đụng chạm làm Nhi "tổn thương" ghê gớm, cái thân hình cao có mét rưỡi mà kim quay của cái cân lúc nào cũng dừng trên số 50. Nhi giả vờ khóc thành tiếng, vùng dậy rồi lấy cái gối vụt Hoàng tới tấp:
- Hoàng. Anh có biết là 11 rưỡi đêm qua em mới lết xác về đến nhà không, đường vùng cao lạnh buốt cũng không gọi hỏi thăm người ta được một câu, còn chê này, chê nọ... - Nhi nói một tràng dài không kịp nghỉ, tấm tức và nước mắt lăn thật. Hoàng dịu dàng véo má cô, nựng nịu:
- Đừng khóc, anh thương!..."
Đoạn kí ức tươi đẹp vụt qua trí óc Nhi khi cô đứng chôn chân ở trạm dừng xe buýt. Mới đó mà đã ba năm xa Hoàng, Nhi vẫn vậy, đêm ngày lăn lộn với tin bài, bất kể mưa nắng đến nỗi quên chăm sóc bản thân mình. Làn da vốn không trắng trẻo cho lắm đến bây giờ đã bị "tàn phá" độ tươi sáng, sạm đi vì nắng gió, duy chỉ còn lại đôi mắt, luôn sáng rực những nồng nhiệt thanh xuân và bây giờ, đằm cả trong đó nỗi cô đơn hoang hoải của một con tim khuyết.
Nhi và Hoàng yêu nhau, ngày ấy là mối tình giữa chàng kĩ sư trải đời và cô nhà báo tương lai hay tỏ ra trẻ con nhưng kì thực, khá nhạy bén, sâu sắc và dễ tổn thương. Còn Hoàng, trái với suy nghĩ của nhiều người về một gã trai kĩ thuật khô khan, anh tình cảm, rất tình cảm, lại đẹp trai và có tài ăn nói, đến độ có quá nhiều người theo đuổi, đến độ làm cô mềm lòng hết lần này đến lần khác. Nhi tự cười chua xót: Sao mình không mạnh mẽ hơn...?
Hai năm trước...
Cũng ngày Hà Nội vào tháng 12, Hoàng ngồi ở bàn viết của Nhi, tỉ mẩn với giỏ hoa hồng cắm giở. Không như Nhi, làm gì cũng ào ào, nhanh ẩu đoảng, người yêu cô khéo léo hơn cô gấp mười lần, Hoàng hay đùa vậy mỗi lần Nhi xuýt xoa trước những "sản phẩm" của anh:
- Mấy đâu, anh chỉ khéo tay hơn em gấp mười lần thôi.
Ừ, chỉ mười lần thôi - Nhi xịu mặt tự an ủi mình. Vì cô có đúng một cái hoa tay, lại còn siêu vẹo không tròn hẳn, còn Hoàng, mười cái hoa tay tròn xoe cả mười, con trai chi mà ăn hết phần khéo léo của người yêu - Nhi dẩu mỏ lầm bầm. Hoàng lại nựng nịu dỗ ngọt cô:
- Anh sẽ thay em, bất cứ điều gì em không làm được.
Hoàng không phải người hay thất hứa, trái lại cực kì trách nhiệm, đã nói là làm vậy nhưng có những thứ mà con người ta không thể nào lường trước hay đoán biết được, là lí lẽ con tim...
Nhi lang thang qua bờ hồ ăn kem, đang giữa mùa Đông lạnh buốt, cô vẫn hay ẩm ương như thế từ khi gặp Hoàng nhưng sao đến lúc này Hoàng xa cô rồi, Nhi vẫn không thể nào chối bỏ những quen thuộc một thời?
Một năm trước...
Hoàng ngồi đợi kiên nhẫn trong lúc Nhi bôi bôi trát trát thứ sáp đặc quánh lên môi trước khi ra phố, đó là cái cách Hoàng gọi để trêu đùa cô, Nhi nhăn nhó:
- Là dầu dừa! Không phải thứ gì kinh kinh như anh gọi đâu.
Hoàng à lên một tiếng tỏ vẻ đã vỡ lẽ, ngay liền đó Nhi ghé chiếc lọ sát mặt Hoàng:
- Muốn thử không?
Hoàng nhíu mày quay đi nhưng Nhi đã kịp bôi một chút lên môi anh:
- Có ngọt không?
Chưa kịp để Hoàng trả lời, Nhi láu cá:
- Cho em thử nhé! Rồi môi chạm môi Hoàng, mắt anh mở to sững sờ nhưng cứ yên lặng để tận hưởng cái dư vị ngọt ngào ấy. Nhi là vậy, khi không thì ơ hờ chứ hễ đã yêu là cuồng nhiệt đến tận cùng như thể chẳng còn gì để mất, thế nên mới dễ hẫng hụt, thế nên mới dễ hứng thương đau. Khôn đông, khôn tây, cuối cùng vẫn khổ vì tình, con gái là vậy, dù tỉnh táo cách mấy vẫn không đủ sức thức tỉnh trái tim.
---
Hoàng là Song Ngư, còn Nhi - một Bảo Bình chính hiệu, hỏi sao mà không giữ được nhau. Nhi vẫn hay dùng cái lí lẽ chẳng mấy thuyết phục đó để tự an ủi mình. Khi Hoàng hơi nhạy cảm và yếu đuối, chỉ muốn Nhi ngoan ngoãn là của riêng anh thì Nhi, muốn là của tất thảy thế giới này. Lúc yêu thì chẳng sao, vẫn chiều chuộng, vẫn động viên nhưng khi đã tính chuyện lâu dài, thì khác. Tình yêu dù đẹp cỡ mấy cũng chẳng thể giữ mình là viên ngọc trong không vệt xước, chẳng ai có được một tình yêu như thế cả, vẫn cứ là thực tế khốc liệt, vẫn cứ là con người ta thua hiện thực. Nhi cười buồn - ai bảo con gái mà cứ mãi bướng bỉnh như thế, biết bao giờ mới có người thương trọn cuộc đời?
Nhi quen Hoàng đẹp mà xa anh cũng đẹp. Mối tình trọn ba năm, xa nhau đúng ngày quen lần đầu, tại nơi quen lần đầu, là Mộc Châu một sớm trong veo, đồi chè trái tim còn đọng những giọt sương đêm chưa kịp khô trên lá, Hoàng đã khóc, Nhi biết giọt nước mắt ấy chứa đựng những nhọc nhằn tình yêu, còn cô cười. Nhi luôn như vậy, tự nhủ mình mạnh mẽ vươn lên như hạt mầm dũng cảm đâm rễ sâu và mọc mầm non tươi tốt, chính vì thế Nhi luôn dành phần chủ động, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù lòng đau quặn thắt, vẫn cứ là cô nói chia tay Hoàng trước, vẫn cứ là cô nói lời tạm biệt lúc Hoàng quay lưng dù xúc cảm không kìm được để nước mắt lăn dài...
Ngày Nhi cầm trên tay tấm bằng loại giỏi của trường Đại học và được nhận vào làm phóng viên chạy tin cho một toà soạn báo, Hoàng dắt cô về ra mắt gia đình. Ngay từ phút đầu tiên đặt chân đến nhà Hoàng, Nhi biết mình lạc lõng. Căn biệt thự nhỏ xinh nằm trong "phố nhà giàu" như người ta hay gọi, mọi thứ đều lạ lẫm và xa vời quá. Mẹ Hoàng là một người phụ nữ có cốt cách không đơn giản. Nghe bạn gái của con trai làm báo, nay Thái Nguyên, mai Hà Nội, kia miền Trung nắng gió và nhìn vẻ ngoài chẳng có chút gì là sang trọng của Nhi, bà không nói, chẳng cười hay tỏ thái độ gì đặc biệt, chỉ hỏi cô:
- Cháu ở đâu?
- Cháu quê gốc Mộc Châu ạ.
- Bố mẹ làm gì vậy?
- Cháu mồ côi năm hai tuổi, được Trung tâm bảo trợ nhận nuôi, hết cấp ba thì xuống Hà Nội học, thưa bác.
Mẹ Hoàng thở hắt, vẫn là nét mặt đó, không bộc lộ xúc cảm gì rõ rệt nhưng Nhi lờ mờ nhận ra, cô không được chấp nhận trong ngôi nhà này, với nghề nghiệp và thân phận này. Người phụ nữ ngồi trước mặt cô bấy giờ có một quyền năng ghê gớm lắm, Nhi biết chứ, Hoàng dường như hoàn toàn bị chi phối bởi mẹ anh, cho dù bề ngoài anh ra dáng và rõ ràng là một gã đàn ông thành đạt. Nhi tự trách mình, sao cô không nghĩ trước: Bản chất Hoàng yếu đuối, nếu không phải là do mẹ anh thì sao có được vẻ ngoài như vậy? Rõ ràng qua cách nói chuyện của Hoàng, Nhi nhận ra mẹ anh có ảnh hưởng đến anh sâu sắc thế nào. Nhi rời khỏi nhà Hoàng sau bữa trưa, không muốn đoán biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ đợi chờ Hoàng nói một câu, biết đâu sẽ chẳng còn gì nữa nhưng Nhi không ngờ mọi chuyện lại đột ngột như vậy.
Sáng đó Nhi thức muộn vì đêm qua chạy tin về rất khuya, cô đã thấy Hoàng nằm bên cạnh, điếu thuốc đốt quá nửa anh vội dập vào chiếc gạt tàn đặt cạnh khi thấy cô thức giấc. Nhi dụi dụi đầu vào cánh tay Hoàng, nhỏ nhẹ:
- Không đi làm sao?
- Anh không... - Hoàng yên lặng một lúc lâu - Nhi này...
- Anh nói đi - Nhi ngước mắt đợi chờ.
- Em... em có thể bỏ nghề vì anh không?
Một không khí nặng nề bao phủ, Hoàng thở hắt, Nhi nhìn anh hồi lâu mới rụt rè lên tiếng:
- Hoàng à, em mới có hai mươi ba tuổi.
- Anh biết!
- Vậy sao anh còn hỏi?
- Anh xin lỗi!
- Không phải tại anh, em biết em chưa quan trọng tới mức anh phải đánh đổi. Chúng ta ích kỉ như nhau... - Nước mắt Nhi rơi lặng lẽ, Hoàng rối rít:
- Em đừng... - Chưa để Hoàng nói hết câu, Nhi đã gạt nước mắt:
- Mình đi Mộc Châu nữa, được không anh?
Nhìn ánh mắt Nhi, Hoàng thấy tim mình đau nhói, anh cười mà như mếu:
- Ừ, anh sẽ xin nghỉ phép.
Suốt buổi hôm đó Nhi không nói, chẳng rằng tựa như cô đang cố tự cân bằng lại cảm xúc của mình. Nhi vẫn không nghĩ mọi chuyện lại nhanh chóng như vậy. Liệu rồi Hoàng có vượt qua rào cản để giữ lấy cô không? Nhi không hi vọng, cô vốn là một đứa rất tỉnh những khi cần thiết và lúc này không ngoại lệ.
Đêm gió mùa giữa tháng 12, Nhi cùng Hoàng sắp sửa lên Mộc Châu. Hoàng đề nghị đi xe riêng nhưng Nhi bảo đi xe khách, anh gật đầu. Xe khởi hành khi trời còn tối mịt, hơi đêm buốt lạnh, Hoàng ôm chặt Nhi như mọi sớm gió mùa về, để cô tựa vào anh suốt hành trình dù cả hai đứa biết đó sẽ là chuyến đi cuối cùng, Nhi vẫn cười như chẳng có gì xảy ra, như mọi thứ đã từng còn anh yên lặng mãi.
Sớm cao nguyên như kéo con người ta về cùng ban sơ, Nhi dắt Hoàng quanh đồi chè, ngửi thấy cả mùi hoa cỏ trong không khí, tất cả kỉ niệm từng bên nhau ùa về, quặn thắt những xúc cảm chỉ trực chờ cuộn trào lên. Nhi thoáng xa xăm:
- Không biết giờ này, bố mẹ em đã đi xa đến đâu rồi?
Hoàng nhìn Nhi chân chân, chua xót. Suốt bao nhiêu năm không có một chỗ dựa đúng nghĩa, gặp được Hoàng, tưởng định mệnh đây rồi, cuối cùng lại xa nhau theo cách này, Nhi sẽ hụt hẫng nhưng mọi gượng ép để có được nhau sẽ trở nên vô nghĩa, hãy để nó là tự nhiên vốn có, nếu được, sẽ tự nhiên gắn kết, tự nhiên thuộc về nhau, là của nhau, vậy thôi!
Trời về chiều, không khí càng lạnh buốt, Nhi cố dằn lòng cười thật tươi, bảo Hoàng:
- Về đi anh!
Hoàng đang trầm ngâm bỗng nhiên giật thót:
- Về sao? Còn em?
- Ngày mai em cần làm việc ở đây... Là lần cuối cùng anh được đi cùng em. Em quyết định bỏ anh rồi, Hoàng ạ, anh không xứng. Là em bỏ anh, là em, anh nhớ lấy - Nhi gào lên lúc Hoàng quay lưng, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài, lăn dài, lăn mãi, Hoàng không đủ can đảm quay lưng lại, bàn tay nắm chặt, cố cứng rắn xua đuổi nước mắt:
- Là tại anh yếu đuối, là tại anh hèn kém, anh xin lỗi! - Nói rồi Hoàng đi thẳng, Nhi tưởng như thế giới sụp đổ tới nơi, cô quỵ ngã ngay giữa đồi chè, mưa lất phất bay trắng xoá mớ tóc mây, chiều Mộc Châu mờ sương bao phủ, Nhi đã khóc, thay cả những giọt mưa kia. Khóc để tìm quên, để nhắc mình mạnh mẽ, để mai về Hà Nội tập quen với căn nhà Hoàng không còn lui tới, để Nhi sẽ là cô gái của 4 năm về trước, lúc chưa quen Hoàng giữa những đồi chè một sớm Mộc Châu vào Đông lặng lẽ, vẫn hồn nhiên và nồng nhiệt hệt như ánh mắt cô.
Nhi làm được tất cả nhưng quên Hoàng thì không. Cho đến tận chiều qua, cái tin Hoàng vừa mở công ti riêng và sắp kết hôn làm cô choáng váng.