Em không dám tự tin, mình đủ sức giữ một chàng trai tham lam bên mình...

Em không dám tự tin, mình đủ sức giữ một chàng trai tham lam bên mình...

Tác giả: Sưu Tầm

Em không dám tự tin, mình đủ sức giữ một chàng trai tham lam bên mình...

Em đã nghe biết bao nhiêu lần, tình yêu đôi lúc là một cuộc chơi mạo hiểm, thắng thì hạnh phúc tột cùng còn thua thì cay đắng, chát chua lắm. Em bỏ qua tất cả, nhìn cuộc đời và tình yêu bằng lăng kính của một đứa trẻ thơ khi nghĩ rằng sẽ có một tình yêu mãi mãi, có một tình yêu mà con người ta vì nhau mà sống chết, vì nhau mà hi sinh bất kể thứ gì. Một sự mê muội, chìm đắm trong men tình để rồi say như không cò biết thế gian là gì, chỉ có anh và tình yêu với anh để rồi bây giờ tỉnh dậy chỉ còn sự lụi tàn và đau khổ. Niềm tin mất đi điểm tựa, bơ vơ và trơ trọi... Từng nói với em, có được em là may mắn, anh sẽ cùng em đi tiếp, đi mãi, đến tận cùng, chính anh tiếp cho em niềm tin tuyệt đối khi bao nhiêu người bảo em đang chọn đặt lòng tin sai chỗ, anh rồi cũng chỉ một đám mây để gió cuốn trôi trong cuộc đời em thôi. Sao em tin anh thế, tin những mối tình trước đó của anh tan vỡ cũng chỉ vì anh chưa thực sự yêu họ, và em là người duy nhất anh yêu và chẳng thể nào như người ta nói đâu. Nhưng chính lòng tin ấy phản bội em khi mà anh rời xa.

Em không dám tự tin, mình đủ sức giữ một chàng trai tham lam bên mình...

Em biết, em không đủ sức giữ tay anh lại khi mà ngoài kia bao nhiêucám dỗ, khi mà lòng anh cũng chẳng vững vàng. Có bao nhiêu cô gái ngoài kia sẵn sàng ngã vào lòng anh, anh không đủ bản lĩnh để chối từ. em quá nhỏ bé trước tất cả, phải không. Giữ và kéo anh rồi em ngốc nghếch tự trách mình, phải chăng tay chẳng đủ ấm, yêu chẳng đủ nhiều, để giữ anh ở lại. Em chọn một cuộc chơi đoán trước thua nhiều hơn thắng, nhưng mụ mị tin rằng cảm hóa được anh, trói buộc cái bản tính tham lam của anh bằng con tim chân thành.

Ngựa quen đường cũ, rồi anh vẫn thế, có nhiều thứ ngoài kia, có ma lực hơn em. Em âu cũng chỉ là một đoạn đường ngắn anh đi qua trong cuộc đời và rồi thời gian sẽ làm rong rêu nó. Cũng chẳng biết em là đoạn đường thứ mấy, nhưng em đã có lúc tin rằng anh sẽ dừng lại, nắm lấy em và không đi tiếp. Nhưng trớ trêu, đó chỉ là mộng tưởng. Rời em, anh đi tiếp... Đêm vắng, bao lâu quen anh, hơi thở anh lấp đầy giấc ngủ và những cơn mơ, nhưng giờ có lẽ ở đâu đó, vòng tay anh cũng đang ôm chặt một ai đó như từng với em. Hơi thở ấy xa dần em trong những đêm dài cô quạnh.

Con gái sướng khổ phụ thuộc vào người đàn ông mình yêu. Em biết, chọn yêu một người là chọn hạnh phúc cho bản thân. Nhưng khi yêu, lý trí đâu át được tình cảm, dẫu biết trước kết cục chẳng tới đâu nhưng vẫn chọn lựa. Nếu có lý trí, có lẽ em không yêu anh một cách không đắn đo. Nếu có lí trí hơn, em sẽ chẳng vội vàng tự tin mình trói chân được anh, sẽ chẳng nghĩ rằng có em, anh sẽ chẳng cần gì thêm nữa. Trách anh tham lam hay do em quá ngu ngốc. Níu kéo được gì khi tham lam đã thành bản tính, em không sai khi yêu anh, nhưng sai khi yêu một người tham lam.

Em không dám tự tin, mình đủ sức giữ một chàng trai tham lam bên mình...

Sẽ không nên viết tiếp những tháng ngày rong dài nước mắt, có lẽ em nên tìm điểm tựa để đặt niềm tin lần nữa, nhưng không vội vàng như với anh. Sẽ chẳng phải là người đàn ông tham lam... Vì niềm tin của em giờ khó bám trụ vào những thứ mong manh lắm. Góp nhặt hư hao để làm gì, tự mình oán thán cũng tự làm đau mình. Xem như em đã cho mình cơ hội làm rách tim mình và vá lại, cho em cơ hội thử thách vận may với một chàng trai có quá nhiều mối bận tâm. Em cũng là một mối bận tâm nhưng không đủ làm anh quá vướng bận hay thậm chí lâu dần trở thành phiền phức khiến anh muốn trốn chạy. Em không dám tự tin, mình đủ sức giữ một chàng trai tham lam bên mình...