Em đã sẵn sàng mặc váy cưới chưa?
Em đã sẵn sàng mặc váy cưới chưa?
Gửi tặng cô dâu tương lai
Những năm tháng vụng dại sắp đi qua, tuổi thanh xuân đang gượng mình viết tiếp những điều cuối cùng trước khi gấp lại trang vở sắp cũ. Em vội vã đi tìm lại những người bạn cũ để tâm sự, đôi chân em muốn đi hết những nơi em chưa bao giờ đặt chân đến trước khi “bỏ cuộc chơi” theo ai đó…
Em sắp bước sang một cuộc đời mới, nhưng không phải là bước một mình mà là bước với một người em đã và sẽ chọn. Người “bạn” đồng hành ấy có phải là người mang đến cho em hạnh phúc thực sự? Em là người nắm rõ câu trả lời nhất đúng không. Em bảo em thiệt thòi khi chọn anh ấy vì phải xa nhiều thứ, cùng anh ấy đến một vùng đất mới, em sẽ òa khóc vì nhớ nhà. Nhưng em có chắc là anh ấy không thiệt không. Có đấy cô gái, anh ấy thiệt khi anh ấy chỉ chọn duy nhất em trong khi xung quanh anh ấy còn rất nhiều người muốn chọn anh ấy.
Một người đàn ông tốt chưa hẳn là người không làm em khóc, đó phải là người người lặng lẽ ngồi cạnh lau từng giọt nước mắt rồi ôm em vào lòng. Vì anh ấy đã sẵn sàng bỏ hàng giờ của mình chỉ để được buồn nỗi buồn của em.
Hạnh phúc em tìm được giữa hàng triệu người xa lạ không phải là hạnh phúc được ban phát mà chính là hạnh phúc em giành lấy, giữ lấy nên em hãy trân trọng nó. Kỉ niệm giữa hai người quá nhiều để có thể viết nên một thiên tình sử bằng cả những niềm vui, những thẹn thùng lần đầu gặp, những hờn dỗi, và cả những đau lớn, chia xa từng xảy ra.
Những năm tháng yêu nhau, em luôn là người bày vẽ ra tất thảy những lý do ngốc nghếch để giận dỗi, để trách mắng anh ấy. Nhưng anh ấy thì sao. Anh vẫn nhẫn nhịn, vẫn ân cần và chu đáo vỗ về em khi em bỏ mặc anh giữa cơn mưa chiều vội vã. Mưa xé toạc bầu trời, đổ vào lòng người những dằn vặt... Là anh ấy, vẫn đứng đợi em giữa cơn mưa ấy.
Người ta yêu nhau, người ta xưng hô vợ chồng với nhau nhưng anh ấy thì không, anh ấy chỉ gọi em là “em yêu của anh”. Em vùng vằng trách anh ấy sao không gọi thân mật như thế kia. Cô gái à, có những từ ngữ không thể nói ra một cách tùy tiện được. Anh ấy muốn gọi từ thiêng liêng ấy khi em thực sự là người sẽ đi cùng anh ấy đến suốt đời. Như thế có phải em là cô gái hạnh phúc nhất hay chăng? Một người yêu và trân trọng em cho đến giây phút hai người là của nhau.
Đi qua bao nhiêu cuộc tình, có lẽ em không phải là mối tình đầu khó quên của anh ấy nhưng em lại là mối tình anh ấy sẽ vun đắp cho đến suốt đời. Em trách rằng sao em không phải là người anh ấy yêu đầu tiên. Cô gái à, điều đó đâu quan trọng, điều em nên trân trọng là anh ấy đã chọn em làm người anh ấy muốn yêu và che chở đến suốt cuộc đời. Yêu một người không phải dễ và để cưới một người lại càng khó. Khi yêu, em là người mà họ muốn có được, còn khi cưới thì em là người mà họ cần. Chỉ thế thôi, em hiểu chứ…
Chiều nay, anh ấy và em đi ngang qua tiệm váy cưới, em trầm trồ khen ngợi chiếc váy cưới màu trắng kia đẹp, anh ấy nhìn em cười mãn nguyện. Một nụ cười có lẽ chỉ anh ấy mới hiểu được rằng đã đến lúc em sẽ là người phụ nữ tuyệt vời thứ 2 trong cuộc đời anh ấy. Em đừng giận nhé, và cũng đừng ghen tuông vô cớ nhé. Vì mẹ mới là người phụ nữ quan trọng thứ nhất trong cuộc đời anh ấy khi chưa có em và sau này vẫn vậy. Yêu mẹ anh ấy nhiều, chắc rằng anh ấy cũng sẽ yêu em nhiều như vậy, chỉ là yêu theo cách khác mà thôi…
Một người đàn ông đủ để em thấy tuyệt vời nhất với em, anh ấy đã ngỏ lời bằng một chiếc nhẫn không hoa văn, rất đơn giản nhưng là cả một sự đánh cược với em. Em có muốn cược không, tham gia trò chơi nhé.
Khi trò chơi kết thúc, cô gái à, em đã sẵn sàng mặc váy cưới chưa….
Hạnh phúc đơn giản lắm… Nắm tay anh ấy chặt nhé em. Chúc em hạnh phúc!