Đông về, nhớ anh!
Đông về, nhớ anh!
Có phải mùa lạnh về, lòng người chỉ biết chui vào cô đơn, lấy nỗi nhớ làm tấm chăn mỏng manh đắp tạm?
Em thấy lòng mình lạnh lẽo giữa những ồn ã đời thường, thấy mình chơ vơ khi nhìn quanh quẩn vẫn chẳng có lấy một bàn tay xòe ra cho em nắm. Hình như là em sợ, em sợ mùa đông sẽ giá buốt thêm đôi chút, em sợ dự báo ngày mai không khí lạnh tăng cường.
Anh biết không, mọi người chuộng mùa lạnh, còn em thì chán ngắt với tiết trời ảm đạm, xam xám, chán ngắt cái cảnh nhớ anh mà không biết phải làm thế nào. Em xoay sở một mình giữa những hanh hao ào về hong khô tóc, hong khô tay, hong khô cả nước mắt. Cô đơn lắm, anh ơi.
Phố phường ồn ào. Hạnh phúc đông đúc. Có những cái ôm thật chặt nơi đường phố, có những cái nắm tay thật chặt nơi vỉa hè. Em cười. Ngây ngốc tưởng tượng rằng sẽ có một ngày anh đứng ngay sau em, mắng mỏ em cái tội không chịu mặc ấm, lôi tay em để vào trong túi áo anh.
Em tự kiểm điểm trái tim mình gay gắt. Anh không ở đây, không ở thành phố này. Anh không bên em, không phải lúc này. Anh không thuộc về em, cũng chẳng dành cho em.
Có những chuyện, em tự mình đối mặt, tự mình giải quyết. Có những việc, em tự mình loay hoay tìm cách xử lý, rồi bất lực mong mỏi một sự trợ giúp từ phía anh. Tất nhiên, chỉ là yếu lòng, chỉ là mong mỏi, chứ chẳng phải sự thật hay bất kỳ điều gì mà người ta gọi là kỳ tích.
Hóa ra em cũng biết ghen tức với hạnh phúc của kẻ khác, nhất là lúc này. Em quen lắm cái sự cô độc giữa mùa lạnh, em cũng chẳng buồn ngó nghiêng nhìn trời mưa hay xanh xám, vì dù thế nào em vẫn sẽ phải đi một mình. Đi một mình đấy, anh biết không?
Em muốn trách anh nhiều lắm, trách anh chẳng ở cùng em giữa thành phố ồn ào này, giữa những đơn độc khi mùa về. Em muốn trách anh chẳng một lần đặt mình vào vị trí của người khác, chẳng một lần cố gắng hiểu hết cảm xúc của em. Em còn muốn trách cả mùa đông này nữa, nó khiến em cần anh lắm, nó khiến em tủi thân lắm, tổn thương lắm và xa anh lắm.
Ở thành phố này chớm lạnh, chỗ anh đã lạnh hẳn rồi. Cứ để mặc em ngồi trách mắng anh đi, dẫu rằng em chẳng có cái quyền làm vậy. Em biết anh không lo cho em đâu, vì em có thể tự lo cho mình.
Mùa về rồi, mọi thứ lại chập chờn những cảm xúc không gọi nổi thành tên. Gói ghém nhớ thương trong lớp áo khoác mỏng, trái tim khẽ khàng hát một bản nhạc buồn tênh “gió mùa đông bắc se lạnh, chút lá thu vàng đã rụng, chiều nay cũng bỏ ta đi…”