Để mãi bên em
Để mãi bên em
- Anh không được nhắm mắt. Linh nói lớn, giọng run run.
- Tôi... tôi…
- Đừng nói gì cả. Em đã ra hiệu kêu cứu, sẽ có người tới đây. Chỉ xin anh đừng nhắm mắt, anh ngủ thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Trong miên man, tôi nhớ tới những người xung quanh mình, về ba mẹ, về những cô gái tôi gặp và cả về Linh, cô gái mới gặp tôi chưa đầy 3 ngày, nhưng sẵn sàng xả thân vì tôi. Cô gái ấy đang co ro trong mảnh áo mỏng vì vừa xé vải băng bó cho tôi. Tôi nắm tay Linh, thật chặt, đôi tay run run vì lo lắng và vì lạnh nữa. Chưa giây phút nào, gã đàn ông trong tôi buồn đến thế, khi không bảo vệ nổi một cô gái nhỏ. Tôi tự hứa, nếu còn cơ hội quay về, nhất định sẽ dành những gì tốt đẹp nhất mà tôi có cho cô ấy.
Tôi được đưa về bản, song song với tôi, Linh được người dân dìu đi từng bước, nhìn thấy điều ấy tôi đau lòng hơn bao giờ hết, lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình cần phải sống, sống cho- một-người-khác.
Tôi tỉnh lại vài tiếng sau đó, dân làng nói tôi được cứu nhanh như thế, nhờ Linh liều mạng cứu tôi, hút máu độc cho tôi. Còn Linh vẫn sốt cao, do hút máu độc trực tiếp, cô gái còn bị lạnh nữa. Tôi lê đến bên giường Linh, nhìn cô gái nhỏ ngày ngày nói cười, đang nằm mê man vì cứu 1 thằng không ra gì như tôi. Đau lòng, cảm giác đau đớn hơn cả khi ba mẹ bắt tôi học ngành mà tôi không thích, bắt tôi thừa kế tài sản mà tôi không muốn sở hữu.
Cuối cùng, Linh cũng tỉnh lại, cô mỉm cười nhìn tôi.
- Anh không sao là tốt rồi, anh mà có làm sao, tôi không gánh hết tội với tập đoàn nhà anh đâu.
Tôi ra hiệu cho Linh đừng nói gì, nghỉ ngơi, rồi ngồi bên cạnh cô, tôi kể cho cô nghe về mục đích của chuyến đi này, về những gánh nặng đang đè lên tôi mỗi ngày.
Linh cười, dù hơi thở còn yếu ớt, nhưng vẫn ra hiệu cho tôi cố gắng.
- Mai mốt tôi khỏi, sẽ đưa anh tới thung lũng đó, không thể thất hứa với Giang được.
Giờ này mà cô còn muốn giữ lời hứa, đúng là ngốc thật.
Tôi khẽ cốc đầu cô, cảm giác thân thuộc kì lạ dâng lên trong lòng tôi, khi bắt gặp ánh mắt Linh dịu dàng. Tôi biết, mình vừa dành cho cô gái này một tình cảm rất đặc biệt. Những ngày tiếp theo, tôi dần hồi phục, và Linh cũng vậy, nụ cười đã tươi tắn hơn, và chân tay cũng tinh nhanh hơn.
Và đúng như lời hứa, sau khi cả hai đều bình phục, Linh đưa tôi đến thung lũng đầy hoa mà cô đã hứa với Giang sẽ đưa tôi đi. Những bông hoa nhỏ xíu, mỏng manh, nhưng thơm ngát cả một góc rừng. Linh đi trước, chợt cô dừng lại, quay đầu nhìn tôi:
- Anh tin không, ba mẹ đều bỏ em khi em mới 5 tuổi. Trước, mẹ hay ra đây cho em ngắm hoa.
Tôi bước đến, nắm nhẹ tay cô gái… Không nói gì, Linh tựa đầu hẳn vào vai tôi, tôi nghe tiếng mình thủ thỉ:
- Đừng buồn. Sẽ còn có những người che chở cho em, như tôi này.
Linh ngước nhìn tôi, vẻ thắc mắc, đôi mắt ướt long lanh. Niềm yêu thương dâng đầy trong mắt. Không gian xung quanh chợt vắng lặng, vài bông hoa rừng như nở khẽ xung quanh, cái giây phút tôi xoay người, cúi xuống tìm môi cô gái nhỏ, đặt lên ấy một nụ hôn rất khẽ. Linh khẽ co người lại, rồi níu vai tôi, đón nhận nụ hôn ấy, bỡ ngỡ, nhưng đầy hạnh phúc.
Trong giây phút ấy, tôi biết, giữa chúng tôi có một mối liên hệ khăng khít được gắn kết. Nắm chặt tay cô gái nhỏ trong tay, tôi mỉm cười hạnh phúc:
Bên anh mãi nhé, Linh!
Đôi tay nhỏ nằm gọn trong tay tôi, đôi tay đã mang tới cho tôi bao niềm hạnh phúc kỳ lạ, đôi tay tôi muốn níu mãi trong cuộc đời mình.
Hai ngày sau nữa, Hùng tạm biệt Linh và về thành phố, không quên lời hẹn sẽ quay lại đây đón cô.
4. Hùng hào hứng trở về thành phố, cuối cùng, anh cũng tìm được cho mình mục đích sống, người mà mình yêu thương nhất. Anh cố gắng, làm theo những việc mà ba mẹ mong muốn, làm việc chăm chỉ cả tuần, để rồi cuối tuần, anh được phép đi du lịch - đó là thời gian anh được gặp Linh. Đó là những ngày hạnh phúc, là những ngày bình yên, khi mà vùng núi đồi hoang sơ được chứng kiến nụ cười hạnh phúc của đôi bạn trẻ, những ngày tháng không bao giờ quên. Trong chuyến xe về thành phố, trong va li của chàng thiếu gia, có thêm cặp nhẫn, được tết từ những nhánh cỏ dại…
Nhưng, không lâu sau đó, ngày anh trở về, cũng là ngày, hai tập đoàn danh giá lên lịch cho một đám cưới chóng vánh nhằm sáp nhập khối tài sản của hai nhà.
Đại tiệc được tổ chức ngay trong tuần, và anh không thể không nghe theo. Bởi, ngay khi anh có ý định từ chối, 1 tấm ảnh được đưa về phía anh, trong tấm ảnh, cô gái tóc buông dài đang mỉm cười rất tươi, trong tấm ảnh, là người anh yêu quý nhất. Số phận an bài, chàng thiếu gia như anh chẳng thể làm gì cho hạnh phúc của chính mình.
Để bảo vệ cô gái mình yêu, anh chấp nhận đám cưới không mong đợi.
- Diễm My xinh đẹp, là con của tập đoàn danh giá, lại đang làm ăn thuận lợi, kết hôn với nó, con không phải lo gì cả. Mẹ nói liền mạch, và dứt khoát.
- Mẹ…
- Con bé đó sẽ được lo đầy đủ, con không cần bận tâm.
- Mẹ…
Lần đầu tiên, mẹ nắm tay tôi sau nhiều năm, mẹ nói với tôi mà như nhìn ở đâu xa lắm:
Con là con trai của tập đoàn Nam Phong, con là người sẽ thừa kế tập đoàn, con là người mà ba con mong đợi nhất, từ khi con mang trong mình cái tên Lê Nam Hùng, là con đã phải như vậy rồi.
Mẹ đã ra ngoài, mà tôi vẫn đứng chết trân. Từ trước đến nay, tôi chưa từng thoát khỏi vòng kiểm soát của ba mẹ, chưa một lần… Tôi đi đâu, làm gì, đều có tai mắt theo dõi. Tôi, tại sao chưa một lần làm được những điều theo ý mình.
Chiều buông xuống trên tòa nhà cao nhất thành phố, ở đấy có một trái tim đã lạnh băng.
5. Ngày tôi tựa vào vai anh, ngày đón nhận từ anh nụ hôn dịu ngọt ấy, tôi biết mình sẽ mãi đắm chìm trong những chuỗi ngày đầy sóng gió. Gia đình anh là danh gia vong tộc biết có thể có chỗ cho cô gái mồ côi như tôi.
Vài tháng sau lần đầu tiên tôi gặp anh, người ta tìm đến, nói rằng tôi sẽ được đi học khóa học cao cấp trên thành phố, được chu cấp hoàn toàn, và cũng được ra hiệu là không có quyền từ chối.
Giang đón tôi tại nhà hàng xa lạ, anh nói ngắn gọn rằng rồi đây tôi sẽ gặp một nhân vật cực kỳ quan trọng. Tôi- còn chưa kịp định hình mình sẽ làm gì ở thành phố xa lạ này.
Cuộc gặp diễn ra ngay sau đó, gặp tôi là hai người địa mạo sang trọng, và có nét gì đó rất giống, rất giống anh.
Tôi hiểu, mình phải làm gì.
Đau, đó là cảm giác không sao tả hết được. Dù biết trước rằng, tôi sẽ chẳng bao giờ được chấp nhận, chẳng bao giờ được một gia đình quyền thế như vậy rộng cửa đón chào. Thế sao, mắt tôi vẫn nhòe đi, khi biết rằng, anh còn đang đau khổ hơn gấp trăm lần. Yêu, là khi người ta sẵn sàng làm tất cả, chỉ để người mình yêu được hạnh phúc, không cần biết, là phải làm những gì.
6. Linh không nói gì chỉ quay đi, dáng người nhỏ nhắn ấy không nói với tôi lời nào. Tôi đứng trân trân nhìn bóng dáng ấy quay đi mà không thể níu tay. Ba mẹ giục tôi và Diễm My đi qua các bàn tiệc khác để chúc mừng. Cô gái kiêu sa bên cạnh tôi khẽ nhíu đôi mắt gắn hai lớp mi giả dày cộm ra hiệu đi cùng. Tôi bước đi mà chân như không còn sức lực. Tôi thừa thời gian ngắn gọi cho Giang, nhờ cậu ấy đi tìm Linh, tôi không yên tâm nhìn cô gái của tôi phải ra ngoài 1 mình.
Đêm ấy, tôi ngồi lặng lẽ nhìn màn đêm đen, khi biết Linh đã an toàn ở nhà Giang, và đang say.
Tôi không thể đi đâu, ngày mai, tôi còn rất nhiều việc phải làm. Nhưng nhớ Linh, tôi không thể không đi. Lái xe lao vút trong đêm, tôi về nhà Giang cách hơn 50km chỉ để nhìn Linh thiếp đi trên ghế. Đôi môi xanh xao vì lạnh và hơi rượu. Cô gái ấy, bao lần chịu đau vì tôi. Cô gái ấy, chưa 1 lần nào hạnh phúc trọn vẹn vì lỡ yêu tôi. Giang nói tôi yên tâm và lái xe về thành phố.
Yêu, là khi người ta phải chấp nhận tất cả, kể cả việc vờ yêu một người khác, chỉ để người mình yêu được yên bình. Yêu, là khi chỉ có thể đứng từ xa, nhìn người ấy đau khổ, mà không thể lại gần, an ủi, chở che. Giàu sang, làm chi, khi mà 1 cô gái, cũng không thể bảo vệ đến cùng.
7. Giang chăm sóc tôi hết mực. Anh chưa bao giờ làm tôi đau, tôi hiểu rõ tình cảm anh dành cho mình, nhưng ánh mắt của Hùng hôm ấy, đôi tay ấy, bờ vai ấy của Hùng khiến tôi không sao quên được. Tôi nhớ như in lời anh nói, những vòng tay và nụ hôn anh trao, tất cả tôi đều nhớ rất rõ, nhớ cả ánh mắt khắc khoải anh nhìn tôi khi không thể bước lại gần tôi. Bên cạnh anh có bao người con gái danh giá, còn tôi, tôi là gì chứ, tôi chẳng là gì cả, chỉ có thể bên anh, những lúc anh cô đơn, anh chạy trốn khỏi những áp đặt của gia đình, tôi đơn giản chỉ là 1 người không đáng có trong cuộc sống vốn xa hoa của anh ấy.
Ngày anh cưới, tôi lặng lẽ rời khỏi thành phố, tôi sẽ sống với những tình cảm của mình. Chúc cho anh hạnh phúc, chúc cho bờ vai cô ấy đủ ấm để an ủi anh những chiều anh cô đơn và lạnh lẽo….