Cuối đường có một vết thương
Cuối đường có một vết thương
“Người vừa tặng ta vết thương đau ngọt ngào…”
Giữa Sài Gòn, chiều nay tình cờ em gặp anh trước cửa nhà sách, anh đi cùng cô ấy, anh đứng đó nhìn em, còn em bước anh qua như người xa lạ… Nếu không nói ra chắc không ai biết chúng ta từng yêu nhau đâu anh nhỉ…? Kết thúc một cuộc tình buồn đến nỗi em chẳng còn muốn làm bạn với anh. Dù gì thì tình bạn cũng cần có một chút ít niềm tin, còn em với anh cạn kiệt cả niềm tin và hy vọng.
Có đôi lần em tự hỏi mình làm thế có quá đáng không ? Chẳng phải chúng ta đã từng một thời say đắm, bàn tay anh đã từng giữ ấm cho em trong những ngày Thủ Đô lạnh cắt da cắt thịt, bàn tay anh dắt em qua phố, sợ dáng người của cô gái Miền Nam nhỏ bé lọt thỏm giữa khoảng trời Hà Nội, một cô gái luôn tin rằng tình yêu nào cũng sẽ kết thúc đẹp như chuyện cổ tích ngày xưa. Nói làm sao cho hết những ân tình của ngày hạnh phúc, giờ với em chúng chỉ còn là những đoạn kí ức nhọc nhằn, mỗi ngày đều tua đi tua lại trong trí nhớ và máu thịt, khắc lên năm tháng thành một vết thương sâu hoắm.
Trở về Sài gòn, em cô đơn, mòn mỏi giữa dòng xe cộ, dù phố đông ngày nắng hay phố vắng ngày mưa, lạc loài như loài chim không định hướng. Có hôm lang thang, mưa bay đau rát mặt người, em tựa lưng vào băng dài cuối phố…chợt thấy mình còn mãi một vết thương.
Còn anh, trái tim quá rộng để yêu người này rồi lại đến người khác. Anh nghẹn ngào nói với em rằng “Chia tay đó là tốt cho cả hai”, sao em nghe như tất cả chỉ phần anh là tốt.
Ngày lê thê và buồn lên da diết
Bóng nhỏ cô đơn, thắt thẻo lối đi về...
Người ta vẫn hay nói thời gian rồi sẽ làm lành tất cả, thế là khi không còn phương thuốc nào nữa, em lại tuyệt vọng nhờ vả đến thời gian… không phải để quên anh mà để trái tim có thể lành lặn đón nhận, yêu thương một người nào đó… khác anh. Em sợ mình trở nên vô cảm, em sợ mình trở thành một con búp bê có da thịt mà không có trái tim. Vậy là em chờ đợi, chờ đợi… cho đến hôm nay gặp lại anh, bước qua anh, em thở phào nhẹ nhõm như mình được tái sinh thêm lần nữa, hóa ra hết yêu một người cũng làm mình hạnh phúc làm sao.
Tự nhiên em thầm cảm ơn anh, nếu không có anh chắc gì em đã hiểu hết sự biến hóa của tình yêu, chắc gì em đã thoát khỏi niềm tin ngu ngơ vào cổ tích. Em không cầu chúc cho anh và cô ấy hạnh phúc, hạnh phúc phải do tự mình cảm nhận và tìm kiếm chứ không phải được tạo thành từ lời cầu chúc của người khác, mà cho dù em không cầu chúc thì anh và cô ấy vẫn đang hạnh phúc, phải không anh?
Em cũng đang hạnh phúc đây anh à, em hạnh phúc vì mình lại được là mình, được tự do, được yêu đời và được đi qua anh mà thấy lòng sáng trong như một ngày trời quang mây tạnh. Ai cũng một thời chắt chiu, tôn vinh tình yêu cho đến một ngày tình yêu theo người ra đi bỏ một người ở lại. Ai cũng một thời mờ mịt giữa khoảng trống mông lung, không tìm được lối nào ra chỉ để thấy nụ cười của người mà mình từng yêu thương nhất. Nhưng một thời cũng chỉ là một thời, rồi thời nào cũng sẽ qua mà thôi.
Nếu có tình cờ gặp nhau, dù giữa lòng Sài Gòn hay phố mưa Hà Nội, anh cũng đừng nhìn em bằng ánh mắt hoang hoải như thế, em sẽ lại thấy ngày xưa hiện về. Vết thương tuy có lành nhưng sẹo dài vẫn còn đó. Anh đừng làm em nhói buốt thêm chi. Hãy để em được nhìn ngày lên bằng đôi mắt bao dung. Hãy để em được nếm lại vị yêu bằng con tim thanh thản. An nhiên cuộc đời xin anh đừng ghé qua đây.
Sau ngần ấy nỗi đau, em không còn đủ sức làm bạn với anh nữa. Anh cũng đừng bao giờ trách em và hỏi em vì sao không chào anh, hay em đã quên anh rồi. Anh à, em vẫn nhớ anh, chỉ là… em đã không còn yêu anh nữa…!
Nguyễn Thu An