Cứ mở lòng mình ra đi...
Cứ mở lòng mình ra đi...
Có một người anh nhắn tin cho tôi thế này: “Cứ tưởng mình không buồn mà giờ sao buồn quá!”. Anh hay phần lớn mọi người hay nghĩ mình là người sống tích cực, nên hẳn sẽ chẳng phải buồn. Nhưng là con người, ai chẳng có lúc muốn gục ngã, có chăng là chọn cách trốn tránh nó.
Anh nói: “Trốn được à? Trốn được người khác chứ sao trốn được chính mình?”. Thật ra, lao vào công việc, lao vào những cuộc chơi cũng là cách hay ho để chạy trốn nỗi buồn của chính mình. Chỉ là sau mỗi cuộc chạy trốn ấy, đến lúc tiệc tàn thì trong mỗi chúng ta sẽ còn lại những gì? Là đau thương nhiều thêm, là vết cắt ngày càng lan mạnh hay sự trống rỗng, buông lơi cảm xúc?
Nếu có thể, tôi thật sự hy vọng những người trẻ có thể sống cho mình nhiều hơn chút. Giả hoặc có những trung tâm “phục hồi cảm xúc” để người trẻ có thể nhớ về mình nhiều hơn chút, trong những ngày tháng cô độc.
Anh hỏi: “Nếu có thể, bây giờ em có thể bên anh được không?”. Bạn à, sẽ thật tuyệt nếu những lúc chơ vơ trong cuộc sống có ai đó gần bạn. Chỉ là người ấy có thật sự là người bạn cần. Như tôi, trong những lần đau, tôi mong có ai hiểu mình, ngồi im lặng nhìn tôi khóc chứ không phải đưa ra những lời nhận xét khách quan lẫn chủ quan. Con người ấy, đến cuối cũng chỉ là sinh vật yếu đuối và chẳng việc gì phải cố tỏ ra mạnh mẽ. Dù là con trai hay con gái, les hay gay… thì ai cũng có quyền được yếu đuối những phút mỏi mệt trong cuộc đời.
Tôi đã luôn hy vọng mình có thể thành lập một nơi chia sẻ cảm xúc, cho từng bạn trẻ. Đó hẳn không phải là ý kiến tồi tệ. Vậy mà tôi lại nghĩ, ừ, ai cũng cần người để dựa vào nhưng hẳn phải tự vực dậy bằng chính năng lực mình thì mới đủ sức đứng trước sóng gió cuộc đời. Trên tất cả, tôi tin, luôn có những người lặng lẽ bên bạn, từng ngày. Chỉ là bạn có dám nói, dám bộc lộ ra sự yếu đuối của mình hay chỉ chọn cách che giấu, ôm nó vào bản thân?
Nếu vậy, nỗi buồn của bạn sẽ còn kéo dài và đến những lúc bất chợt, khiến bạn không hiểu nổi.
Vậy nên mở lòng ra đi, bạn tôi!