Có phải tình yêu đáng sợ lắm không?
Có phải tình yêu đáng sợ lắm không?
Vượt qua bao nhiêu tháng ngày đau khổ, em vẫn tự trách mình ích kỉ với chính bản thân. Chỉ vì một chút dại dột để rồi trái tim lại đau thật nhiều!
Em chưa từng trải qua một mối tình nào trọn ven. Lần thì đơn phương, lần thì mập mờ, lần thì lại nửa vời rồi ra đi. Em không thể tin rằng yêu thương là cả hai sẽ thật hạnh phúc. Không phải cứ cho đi là nhận được lại, không phải cứ chờ đợi,nuôi hy vọng là sẽ được đền đáp!
Mong ước của một đứa con gái như tôi chỉ là tìm thấy cho mình một nơi để tựa vào. Để được yêu thương và che chờ. Nhưng cứ tìm mãi, tìm mãi vẫn chẳng có gì tồn tại. Thứ mà tôi nhận lại chỉ là vô vàn những xúc cảm khiến con người ta vỡ òa trong nước mắt vì đớn đau.
Tình yêu là gì? Nó có lẽ là câu hỏi khó trả lời nhất. Khi mà em muốn dừng lại việc tìm kiếm cho mình một yêu thương ở nơi nào đó trong cuộc sống này thì ai đó lại tới. Nói với em rằng sẽ dắt tôi đi qua bao tháng ngày mưa đêm ướt lạnh đôi hàng mi. Cho tới khi em mủn lòng, sẽ định gọi đó là tình yêu của đời mình thì người ấy lại ra đi. Một vài lần như thế, ddooi khi em cảm thấy rất sợ. Bản thân không thể tìm thấy lấy một nơi yên bình trong lời nói của bao nhiêu người đã ra đi ấy và cả những người về sau nữa. Có lẽ thứ khiến em thấy an tâm nhất vẫn là mối tình chỉ một mình em biết - tình đơn phương. Có thể nó sẽ là niềm đau khổ, dằn vặt nhưng ít nhất em cảm thấy có thể tin vào chính mình, tin vào tình cảm của mình dành cho người ta
Em khao khát muốn có được tình yêu trọn vẹn, không cần đẹp như mơ chỉ cần người ta thương em thật lòng. Hay đơn giản chỉ là bên nhau mặc bao sóng gió của cuộc đời như bao cặp đôi khác. Nhưng càng tìm lại càng không thể thấy được. Càng tìm càng thấy lo sợ. Tình yêu với tôi là thứ gì đó ố vàng, nhạt nhòa, mờ ảo. Nó khiến em lạc lõng, bơ vơ giữa bao người. Khiến trái tim em xót xa bật khóc vì những người chẳng đáng.
Dù thế, em biết mình vẫn cần một tình yêu. Nhưng em không còn đủ can đảm để tiến đến với nó. Không phải những cảm xúc lúc nào cũng có thể diễn tả ra bằng lời. Thật không dám hy vọng về một tương lai sau này. Không dám chờ đợi thêm một lời tỏ tình từ bất kì ai. Bởi em đã từng rất tin vào ai đó, những cuối cùng thì cũng có còn lại gì. Còn lại chỉ là trăm thứ cảm xúc hỗn độn trong em.
Em không biết những ngày về sau, khi có được một tình yêu trọn vẹn thì sẽ như thế nào. Nhưng giờ đây tình yêu đối với em chỉ là một khối u sầu, như cuộn chỉ rối chẳng thể nào gỡ bỏ. Từng ngày, từng giờ cái thứ gọi là tình yêu ấy hành hạ bản thân em với vô vàn những điều mâu thuẫn nhau. Phải làm sao khi yêu thương đáng sợ như thế?
Cứ ước muốn được yêu một ai đó thật dài lâu, thật sâu đậm với tất cả tình cảm chôn chặt trong trái tim mình. Nhưng rồi người đi quá vội vàng! Tất cả chỉ dừng là cái nhìn ngang qua nhau, chạm tay rồi vụt mất. Tình yêu có là phải tàn nhẫn như thế không?
Dường như với emtình yêu chỉ là gì đó rất nhiều xót xa, rất nhiều nước mắt và rất nhiều đơn đau nữa! Vậy mà vẫn muốn hy vọng, vẫn muốn yêu thương. Bởi một người con gái dù có thật sợ yêu thương ấy nhưng vẫn muốn có được một vòng tay che chở yêu thương mình. Nhưng biết được rằng bao giờ sẽ tìm tới được nơi chốn ấy trước khi trái tim gục ngã?