Cho tháng Năm, cùng bầu trời ngoài khung cửa sổ
Cho tháng Năm, cùng bầu trời ngoài khung cửa sổ
Thời gian sắp hết. Những giọt cát cuối cùng đang chảy xuống. Chúng mình không ai có thể đưa tay ra hứng lấy được những dòng cát trôi đi. Nhưng với những cánh phượng hồng đang buông mình rơi xuống thì có thể. Có ai đó vẫn chưa kịp nói, nụ cười của bạn còn xinh đẹp hơn cả những cánh hoa rực rỡ kia.
Hằng sáng, vào những tiết học trống, những giờ ra chơi, những giờ không thể ngủ, chúng ta lôi những chiếc ghế nhỏ từ lớp bên cạnh sang, đặt trước cửa sổ lớn, đối mặt với thế giới. Vào một ngày nào đó, mình lắng nghe được tiếng chim hót. Những chú chim tự do mà mình vẫn luôn ngưỡng mộ, chúng đại diện cho ước mơ muốn tung cánh vào đời của những đứa trẻ chúng mình. Vào một ngày nào đó, bạn kể mình nghe giấc mơ đêm qua của bạn. Chúng đều tươi đẹp, chỉ không tươi đẹp bằng thực tại đầy yêu thương mà chúng ta đang có.
Vào một ngày nào đó, mình bất chợt nhìn thấy bóng dáng cậu bạn mình thích đứng dưới sân trường, cậu ấy ngẩng lên nhìn mình, rồi lại cúi xuống. Vào một ngày nào đó, bạn nói bạn sẽ trở về nơi này, lại ôm ấp mình. Vào một ngày nào đó, mình dõi theo những cậu bạn đá cầu dưới sân trường, khóc kể bạn nghe rằng mình nhớ cậu bạn đá bóng của mình. Vào một ngày nào đó, bạn hứa bạn sẽ dẫn mình đi khắp thế gian cùng những gói bim bim và kẹo ngọt. Vào một ngày nào đó, mình và bạn đều biết, chúng ta phải rời xa nơi này.
Bạn nói bạn sẽ không buồn vào ngày tốt nghiệp.Chúng ta đang rất hạnh phúc bên khung cửa sổ. Nhưng bạn vẫn sẽ không buồn vào cái ngày chúng ta chia tay. Bạn nói, mỗi một khoảng thời gian chúng ta lại có những niềm vui khác nhau. Tiếc rằng chúng chẳng thể kéo dài mãi mãi. Bạn không buồn.
Mình sẽ không buồn khi biết sẽ không được ngồi hát đồng ca cùng cả tổ nữa. Mình sẽ không buồn khi không còn được ngồi ở khung cửa sổ thật lớn và nhìn ra thật xa. Nhưng mình sẽ không quên hình ảnh mây trời và tiếng chim hót đều đẹp đẽ đến nỗi bạn không thể chọn lựa được. Mình sẽ không buồn khi không được ăn bánh mỳ căng tin tẩm đầy ớt mọi người dành riêng cho mình để nhìn mình vật vã khóc lóc suốt nửa tiếng sau đó nữa.
Mình sẽ không buồn khi ngày ngày không còn phải nghe lời trêu chọc của những thằng con trai mà chúng ta luôn coi như bạn gái.
Mình sẽ không buồn khi trên dãy hành lang quen thuộc đó, mình sẽ không còn được nhảy những điệu nhạc kinh điển cùng cô bạn bàn trên và cảm thấy mình rất có tiềm năng đi thi Olympic nữa. Mình sẽ không buồn khi cậu bạn mình thích mãi mãi không biết tên mình.
Mình sẽ không buồn khi người cô giáo chúng ta cùng ghét cuối cùng cũng đi lấy chồng. Mình sẽ không buồn khi không còn được ngồi đó, chém gió về việc chúng ta nên nhắc đến tên ai trong bài phát biểu nhận giải Nobel tương lai.
Mình sẽ không buồn khi cô chủ nhiệm không còn nhìn chúng ta với ánh mắt đầy thất vọng những khi mình mắc lỗi.
Mình sẽ không buồn khi không còn cơ hội chụp những bức ảnh mà không bao giờ nên được tung ra một mai chúng ta nổi tiếng. Chỉ tiếc là không một bức ảnh nào lưu lại được tiếng cười vô tư của chúng mình những ngày 18 huy hoàng này.
Mình sẽ không buồn khi trong cuộc đời này sẽ không bao giờ còn phải học thuộc bất kỳ một định luật Vật lý nào nữa.
Mình sẽ không buồn khi không còn được dắt tay bạn dạo bước mãi dưới cái nắng đầu hạ này, đi hàng chục vòng quanh sân trường, mỗi đứa đeo một đầu tai nghe, chỉ bật những bài hát tươi vui nhất trong playlist. Mình sẽ không buồn khi không bao giờ được nghe lại giọng nói ấm áp của người thầy mình yêu thương nhất nữa.
Mình sẽ không buồn khi không được nằm gọn trong vòng tay của cô bạn của chúng ta, và đùa rằng sẽ cùng nắm tay nhau nhảy xuống sông nếu trượt Đại học.
Mình sẽ không buồn khi vào buổi sáng không còn được đi đằng sau cậu ấy, nhìn cái dáng lưng đó và tưởng tượng ra ngày cưới của tụi mình. Mình sẽ không buồn khi nhìn những quả bóng bay ghi đầy những ước mơ của chúng ta bay lên trời cao trong ngày bế giảng.
Mình sẽ không buồn vì ngày tháng này đã trôi qua như thế.