Chia tay rồi, anh có tiếc không?

Chia tay rồi, anh có tiếc không?

Tác giả: Sưu Tầm

Chia tay rồi, anh có tiếc không?

Chia ly là câu nói đau đớn nhất mà chẳng ai muốn nói, càng chẳng muốn được nghe...

Tháng năm hạnh phúc bên cạnh nhau, hai con người cùng một nhịp bước vui. Yêu thương dư giả đủ lấp đầy cả một đại dương. Vậy mà lúc muốn ra đi, một người sẵn sàng làm tất cả để vứt bỏ những ngày cũ, không biết có ai mãn nguyện không, chỉ thấy vết thương dần thành hình rõ rệt trong tim người còn lại.

Người ở lại, dù tích cực đến dường nào, dù mạnh mẽ ra sao, cũng chẳng thể an nhiên bình thản nhìn một người đã từng thân thuộc rời tay. Con người một khi đột nhiên mất đi thứ mình vô vàn yêu quý, sẽ rơi vào trạng thái bàng hoàng và bối rối. Chưa biết đã kịp nghĩ đến điều gì tốt đẹp khác chưa, nhưng ngỡ ngàng và đau đớn luôn là điều chắc chắn.

Sau câu buông tay ướp trọn những lạnh lùng, là câu chúc phúc nhẹ tênh, nghe như một cành hoa hồng nhỏ cuối cùng gửi lại, tặng hồi ức tốt đẹp đã qua. Nhưng hoa hồng có gai, gai đâm không sâu nhưng xót xa nhức nhối.

Chia tay rồi, anh có tiếc không?

Người chúc đôi khi chỉ nói qua loa chiếu lệ, hoặc chỉ để giảm chút áy náy vì những ngổn ngang đã tạo. Đâu biết rằng người được chúc không thể mỉm cười đáp trả. Câu nói nghe tốt đẹp lại hóa ra con dao cùi cưa lại vết thương vừa có. Lời nói nhẹ nhàng mà như nắm muối xát lên những vết loang lổ trong tim.

Tại sao không cố gắng giữ lấy ngôi nhà mình đã chính tay xây? Tại sao không trân trọng những điều thiêng liêng ngày còn bên nhau? Tại sao không dùng những gì mình có để mang hạnh phúc cho người mình yêu quý? Để giờ khi tim đổi ý, lại chúc người ta hạnh phúc?

Chia tay rồi, anh có tiếc không?

Em vốn đã từng hạnh phúc!

Chia xa mới khiến em đớn đau.

Người tước mất hạnh phúc của em lại chúc em hạnh phúc.

Vậy câu chúc phúc đó chẳng phải vô nghĩa lắm sao?

Câu nói đó sao thốt ra nhẹ nhàng quá! Còn tháng ngày hạnh phúc mình từng có? Giờ nó ở đâu?

Nếu đã quyết định ra đi, xin anh cứ bước đi, thế đã đủ khó khăn với em rồi! Em không tài giỏi, nỗi đau của em, em còn chẳng biết cách chữa, thì làm sao hạnh phúc được hả anh?

Và vì hạnh phúc của em vốn chính là anh,

Nên khi anh đi... đừng chúc em hạnh phúc!