Chẳng phải không muốn, mà tại lười yêu...
Chẳng phải không muốn, mà tại lười yêu...
Cảm xúc của con người mấy ai mà điều khiển được để rồi không bị chi phối bởi những cảm xác hỗn độn này. Tâm trạng sáng nắng, chiều mưa, giữa trưa ậm ờ. Sẽ là có cảm giác ganh tị, cười nhạt khi thấy người người đăng hình ảnh đôi, nói những lời ngọt ngào yêu thương, hoa hồng ngập tràn. Ừ thì những ngày tình yêu, ngày lễ họ dành tình cảm cho nhau là chuyện quá đỗi bình thường. Cũng vậy nhưng vào một ngày bình thường, bất chợt nhận ra một người nào đó cũng đang hạnh phúc vì những điều ngọt ngào bất ngờ mà lòng ao ước phải chăng có ai đó cũng sẽ yêu thương mình như vậy. Muốn được ôm trọn yêu thương vào lòng.
Chuyện tình cảm của chúng ta giống nhiều như thời tiết nắng mưa vậy, khác là không có dự báo trước để biết ngày mai điều gì sẽ xảy ra. Một ngày, cô bạn thân mếu máo gọi điện khóc nấc nghẹn ngào vì chia tay người yêu. Trùng hợp mấy nhỏ quen quen cũng mặt buồn ủ rũ vì xích mích trong chuyện tình cảm. Một gam màu cho cuộc sống khắc nghiệt là điều không thể, ngồi buồn suy tư ngẫm lại mình: "cứ thế này...có lẽ sẽ tốt hơn"
Đi đâu cũng than ngắn thở dài sao không có nỗi một ai đến yêu hộ mình. Nhưng trớ trêu thay đến khi có người muốn tìm hiểu, nói chuyện thì bạn đã chạy thật xa với hàng ngàn lý do được ngụy biện. Có thể vì bạn lần đầu yêu nên sợ thất bại trong tình yêu, hoặc bạn đã là người thất bại trong tình yêu nên lười không muốn yêu.
Phủ nhận cho việc lười yêu là sự tỉ tê, an ủi nhẹ cho bản thân rằng âu cũng là do duyên số. Cô gái lười yêu ơi, đừng buồn nhiều nhé! Thì thầm rằng: "rồi cũng đến lượt cô được yêu thôi mà".