Cành hồng có gai
Cành hồng có gai
Biết mình không thể cứu nổi mấy bông hồng, lại không muốn nhìn chúng héo quá nhanh trong nắng hè gay gắt, tôi quyết định cắt mấy bông hoa mang cắm trong chiếc lọ thủy tinh cũng của Khanh mang đến như bao lần em từng làm. Ngập ngừng đứng trước bụi hồng, tôi nhận ra mình phải đưa tay sâu vào trong đám cành gai góc mới có thể cắt được mấy bông hoa, sẽ phải chảy máu. Vậy mà sao bao lần Khanh vẫn làm, những ngón tay mảnh dẻ ấy làm cách nào len lỏi trong bụi hồng gai mà không thương tổn, xước xát. Rồi cũng chính những ngón tay ấy xoa lưng tôi ấm lên tránh cơn cảm sốt sau mỗi bận dầm mưa lạnh. Hay là chính tôi đã rất lâu không nắm tay Khanh nên không cách nào nhận ra những vết xước được băng lại rất khéo?
Đêm…
Tôi chạy xe nhanh đến con phố nhà Khanh sau khi hộ tống nàng mẫu xinh như mộng ở event tối nay về. Phố vắng tanh, tôi thấy Khanh đứng ngay trước cổng nhà. Tôi không dám lại gần mà nhìn em trân trân. Em chạy đến ghì miết vai tôi, bắt đầu nức nở. Tôi thở khe khẽ, vỗ vỗ vào lưng em để những tiếng nấc thưa dần. Khanh hỏi tôi:
- Mùi nước hoa của ai vậy anh?
- Nàng mẫu event xinh như mộng cản đường anh đến đây!
- Sao anh dám chứ? Hay tại lâu quá rồi em không ghen? – Khanh bắt đầu bật ra một nụ cười khe khẽ.
- Ừ… Hoa hồng héo hết anh mang cắm lọ rồi.
- Sẽ có những bông mới thôi anh!
- Ừ… - tôi đáp lưng chừng, ôm miết Khanh trong vòng tay rộng. Hoa hồng có gai, có gai, tôi nhớ rồi, cũng đủ hiểu rồi. Tôi không nhớ hoa hồng bé bỏng, tôi yêu và đau vì những cành hồng có gai kia. Đau thật đấy nhưng tôi phải chạm thôi, phải giữ được người con gái tôi yêu thương bằng mọi cách sau bao tháng ngày không hề nhận ra em quan trọng nhường nào. Cuối cùng thì thôi cũng hiểu, làm sao yêu thương những gì trong tưởng tượng khi tình yêu sống động vậy, không hề đứng yên cho ta ấp ủ. Phải chạy cùng, phải bắt lấy, phải chăm sóc, phải cùng đớn đau dù cho tim xước xát. Rồi sẽ đến khi hạnh phúc gõ cửa thôi, hãy cứ tin như vậy!