Bi kịch của người phụ nữ cuồng hy sinh...
Bi kịch của người phụ nữ cuồng hy sinh...
Một người đàn ông sau những ý định bất thành trong việc giáo dục tôi trở thành người tình kiêm người giúp việc của anh, đã quay ngay sang chỉ trích lối tư duy kiêu ngạo và cách sống (mà anh cho là) ích kỷ của tôi, liên tục nói yêu thương anh mà chẳng bao giờ thấy tôi "hiện thực hóa" chúng.
Nói trắng ra, anh muốn tôi chăm sóc anh như mẹ anh thường làm ở nhà, như vợ tương lai của anh phải làm, dù tại thời điểm đó, chúng tôi chẳng có gì với nhau hơn hai chữ "người tình".
Tôi hỏi anh: "Vậy còn anh? Em tưởng chúng ta như nhau thôi?!"
Anh không đáp lời, nhìn mông lung, miệng khe khẽ hát: "Tôi yêu, những gì đến tự nhiên, những câu nói thành thật..."
Hóa ra anh yêu thương không đủ đầy mà lại muốn đòi hỏi sự chân thành đắt đỏ từ một mối quan hệ vốn dĩ đã quá mỏng manh, chẳng trụ nổi dù chỉ là một hơi thở hắt ra sau mỗi cuộc làm tình chóng vánh, nhạt nhẽo. Anh rời khỏi cơ thể tôi, gương mặt không biểu cảm của người đàn ông độc thân đã ngấp nghé bước sang tuổi 30 ấy khiến tôi rùng mình.
Tôi khép mắt và biết rằng: đã tới lúc.
Sau đó, mà cũng có thể là song song cùng với lúc hẹn hò với tôi, như muốn chứng minh cho lý tưởng tìm kiếm người tình kiêm người giúp việc của mình là thực tế, anh tìm đến một cô gái khác ít tham vọng, ít tâm tư, khá xinh đẹp theo kiểu hot girl chân dài óc ngắn mà vẫn đáp ứng đủ những yêu cầu nội trợ mà anh đặt ra. Cô gái ấy như một món trang sức của anh khi đi ra ngoài, một chiếc tạp dề mỹ miều khi ở nhà và có thể là không kỳ vọng nhiều lắm trong đời sống chăn gối.
Tôi mừng cho anh, cuối cùng cũng có thể thỏa mãn được nhu cầu của bản thân. Và cũng mừng cho tôi, vì ngày ấy đã có một quyết định sáng suốt là dọn dẹp anh khỏi cuộc đời tươi đẹp của mình.
(Ảnh minh họa)
Ngạn ngữ Anh có câu: "Men build the house, women make it home!", dịch ra nôm na là "Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm".
Câu nói trên khi giữ ở nguyên bản tiếng Anh sẽ thấy được sự đồng thuận, san sẻ lẫn nhau giữa nhiệm vụ của đàn ông và phụ nữ trong gia đình. Trong khi người đàn ông với tầm vóc mạnh mẽ được ví như ngôi nhà vững chải bảo vệ người thân khỏi những chông gai bão tố trong cuộc sống thì người phụ nữ, với đôi tay khéo léo mềm mại, sẽ đóng một vai trò tuyệt vời trong việc biến những vách tường lạnh lẽo ấy trở nên ấm áp, khiến người ta dù đi xa đến đâu cũng muốn quay về nhà. Họ sống dựa vào nhau, một người là vỏ, một người là ruột. Tất cả đều đòi hỏi sự bổ khuyết và đổi vị trí cho nhau như kiểu "hero" và "sidekick". Người này có thể là "hero" trong phạm trù này và trở thành "sidekick" trong phạm trù khác. Chẳng ai độc quyền cai quản một phạm trù riêng biệt nào cả - cơ bản là không hề có sự độc quyền tồn tại trong mối quan hệ vợ chồng.
Vậy mà các quý ông quý bà khi chuyển ngữ câu nói này sang tiếng Việt đã làm cho ý nghĩa của nó trở nên méo mó. Họ dùng cùng một động từ "xây" (build) mà bỏ qua động từ "làm" (make) để gán cho mỗi bên một "thiên chức" riêng, tách bạch công việc của hai người ra thành hai phần khác nhau. Tự dưng, câu văn đọc lên dù nghe êm tai nhưng tinh thần tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau chẳng còn nữa.
Phải chăng khi du nhập những nét mới mẻ từ văn hóa phương Tây, những con người Á Đông thế hệ cũ cũng nhân tiện áp lên đó những thứ quan điểm truyền thống cỗ hủ, hòng thuyên chuyển, hô biến nó theo cách mà người Việt có thể đọc nghe thuận tai, nghĩ thấy thuận óc mà không quan tâm lắm đến việc ý nghĩa đã vô tình bị bẻ gãy? Họ tự hào gọi đó là sự giao thoa văn hóa. Vâng, giao... đến mức nhiều bạn trẻ lầm tưởng đây là tục ngữ Việt Nam luôn! (search google tôi thấy mặt mình mướt mồ hôi vì những còm-men rất ngây thơ của các bạn)
Thật là một nỗi buồn nhân loại...
Thật ra, triết lý của câu nói trên chẳng có gì sai. Tuy nhiên, có một sự thật không thể chối cãi là nó đã cũ, rất cũ đối với cả hai nền văn hóa Đông - Tây. Thời nay, nền kinh tế thị trường tạo điều kiện việc bình đẳng hóa nổi lên như cồn. Phụ nữ lựa chọn bước ra khỏi gian bếp tối tăm, tham gia vào xã hội. Họ đi làm, họ kiếm tiền và có cuộc sống độc lập. Nhiều người trong số họ đạt được những thành công đáng ngưỡng mộ trong sự nghiệp. Tuy nhiên, có người phụ nữ nào có thể vừa cáng đáng công việc làm ăn, vừa chu toàn trăm phần trăm cho gia đình không?
Tôi không dám nói là KHÔNG, nhưng nếu có ví dụ điển hình đó tồn tại một cách hoàn mỹ, tôi sẽ tôn sùng họ như những bậc thánh nhân phi thường.
Còn những người phụ nữ trẻ đã và đang cuốc bộ đến còng cả lưng trên hành trình sự nghiệp, có lúc nào đó cảm thấy quá sức với việc làm "thánh" để rồi chọn đáp xuống làm "người", thì âu cũng là sự việc rất bình thường như cân đường hộp sữa.
Khi còn yêu, đàn ông coi phụ nữ như khách quý. Khách quý tới nhà chỉ việc ngồi đó gảy móng tay, trang trí cho chiếc ghế sofa thêm sống động. Khi cưới về, các cô được mặc định là hàng đã đóng dấu, hiển nhiên những việc quán xuyến gia đình, chăm sóc con cái là việc thuộc về "chức năng" của người phụ nữ sẽ làm, nên làm, phải làm.
Tôi biết có nhiều người phụ nữ, sau 8 tiếng đồng hồ mòn mỏi ở văn phòng, thay vì tự thưởng cho mình một buổi xông hơi thư giãn, chuyện trò tán gẫu đâu đó bên ly sinh tố dưỡng da cùng hội bạn hay chỉ đơn giản là tham gia một lớp tập thể dục thẩm mỹ làm đẹp cho vóc dáng, họ lựa chọn quay trở về nhà, tiếp tục vục mặt vô những công việc "không tên" khác. Đầu tóc rối bù, da dẻ xanh xao vì thiếu ngủ, cơ thể ngập mùi dầu mỡ khó ngửi bên trong những bộ trang phục không biết thuộc về thế kỷ nào khiến các đức ông chồng chỉ còn biết nhìn và... tặc lưỡi... Đời sống giường chiếu mỗi lúc một nhạt vì các anh lẫn các cô đều quá kiệt quệ. Các cô kiệt quệ vì hết hơi, các anh kiệt quệ vì hết... đạn!
(nhân tiện tôi muốn nhắc thêm là vẫn còn đâu đó những người đàn ông rất tinh tế nhìn thấy trước tương lai nên họ tuyển lọc ngay từ đầu và tập cho cô gái thói quen từ từ để sau này... khỏi bỡ ngỡ - như người tình năm ấy của tôi chẳng hạn!)
Phụ nữ gọi đó là hy sinh. Phải, họ cho đó là đức hy sinh, là niềm tự hào của một người phụ nữ Á Đông.
Vì thế nên tôi mới gọi phụ nữ khi yêu sẽ bị điên, bởi chính họ lựa chọn việc tự đeo gông vào cổ mình với mớ trách nhiệm ngổn ngang, hoặc do xã hội cũ đặt ra còn họ thì làm theo một cách không định hướng. Những người đàn ông khi ấy thường ở đâu, làm gì, bên cạnh ai?
Xưa rồi Diễm ơi! Tỉnh dậy và sống cho riêng mình!
(Ảnh minh họa)
Đấng sinh thành của tôi trải qua mấy mươi năm bước đi nghênh ngang giữa cuộc đời, không bằng cấp, không học thức, sau cùng cũng nghiệm ra được con đường tốt nhất cho con cái mình đó chính là: HỌC. Học để có kiến thức, học để có tư duy tốt, học để không mù mờ vì yêu mà sa chân vào vũng bùn lầy mang tên "đức hy sinh" - cái bẫy mà phụ nữ tự tạo ra để tự huyễn hoặc mình, tự thuyết phục mình ở lại trong đống tàn tích của tình yêu, tự cho mình lý do để tiếp tục sống trong tuyệt vọng mà không dám đứng lên để thay đổi hiện thực, mở lối đi khác hoặc chỉ đơn giản là sửa chữa cho nó tốt lên.
Đàn ông chỉ đứng đâu đó gần gần, khẽ khàng đẩy một cái, phụ nữ cam lòng nhảy vào bẫy không tiếc thân, tiếc kỳ vọng lớn lao của cha mẹ trong mấy chục năm vất vả nuôi con khôn lớn.
Nếu một mối quan hệ không có niềm vui, sự cảm thông, sự tôn trọng thì đó là một mối quan hệ bất hạnh. Vậy thì việc cố chấp để tiếp tục duy trì mối quan hệ đó có ý nghĩa gì?
Thôi đừng nên than thở, trách móc cuộc sống nữa.
Phụ nữ vốn không được sinh ra chỉ đế chỉ trở thành vợ (có khi làm luôn mẹ) của một người đàn ông mà vẫn còn đâu đó ngoài kia, vẫn còn rất nhiều vị trí để họ vươn lên, chạm tới.
Tất cả những nỗi đau phần lớn đều là hệ quả của sự lựa chọn của bản thân. Chọn sai? Hãy đứng lên, mở một lối đi khác.
Trước hết: Hãy yêu thương bản thân mình!