Anh có thấy khác 1 đoạn đường vắng em
Anh có thấy khác 1 đoạn đường vắng em
Chỉ là...
Anh có thấy khác không một đoạn đường vắng em? Khi đi chung cùng một bầu trời, cảm giác cùng một cơn gió đùa, tránh cùng một trận mưa rào mà tìm mãi chẳng nhìn thấy nhau. Cố thế nào cũng thấy đối phương ngút ngàn khỏi tầm mắt, bên cạnh chỉ là mặt đường phẳng lặng, bơ vơ.
Anh có thấy khác không một đoạn đường vắng em? Khi sau xe không còn một vòng tay ôm siết, không còn đôi má phính tựa nhẹ lên vai, không ai bên tai khe khẽ hát mỗi đêm khuya muộn. Những câu chuyện kể thiếu tiếng em cười, những tháng mùa đông thiếu bàn tay em đan chặt.
Anh có thấy khác không một đoạn đường vắng em? Đường về nhà bỗng chốc gần hơn vì chẳng cần đưa đón. Thời gian dường như nhiều hơn vì chẳng cần giữ những thói quen. Im lặng chắc đã thành bạn sau mỗi lần buồn vui xuôi ngược.
Anh có thấy khác không một đoạn đường vắng em? Khi lối đi vốn dĩ sóng đôi thì giờ chỉ còn độc mình anh bước, đi thế nào cũng thấy lạc nhịp rối chân. Niềm hạnh phúc vốn giản đơn là nhìn thấy người kia vui sướng, nay bỗng xa xỉ lạ thường.
Anh có thấy khác không một đoạn đường vắng em? Bản nhạc vui chẳng có ai nghe cùng, tai nghe hai chiếc chỉ mình anh cắm, không san sẻ, không chia sớt. Tự mình làm mình vui bằng câu hát râm ran, chứ không phải bằng những lần giận hờn rồi lại cười nói, thấy yêu thương gần lại, bầu trời cũng đẹp hơn.
Anh có thấy khác không một đoạn đường vắng em? Khi mọi thứ vẫn vẹn nguyên, chim vẫn hót suốt trên tán cây, nắng vẫn ngập ướt vàng cung đường cũ, anh vẫn sống, em vẫn tồn tại, chỉ là không ở cùng nhau.
Em cô đơn những đêm tối muộn mình em khẽ hát, không người nghe.
Em lặng lẽ những chiều lộng gió đi về không dám nhớ nhung.
Em âm thầm đan hai tay vào nhau cố thoát lạnh những khuya mùa đông trở gió.
Em đau đáu nhìn khắp mọi thứ xung quanh vẫn vẹn tròn, chỉ là tim em khuyết đi một chỗ.
Em thấy khác chứ đoạn đường vắng dáng anh. Còn anh, anh có thấy khác không?