Anh có nhớ câu chúc trước khi rời xa em?
Anh có nhớ câu chúc trước khi rời xa em?
Đã rất lâu rồi, từ ngày chia tay, em không còn xem lại những trang nhật ký đã viết. Đã rất lâu rồi, em vẫn cảm thấy mùa đông cô độc đến chênh vênh. Giữa ồn ã đời thường, em thấy mình bị xô kéo về mọi phía, bất kỳ phía nào cũng thấy hình ảnh của anh xa vời như một điều không tồn tại. Em không hiểu, thực sự không hiểu, để quên được anh, để giấu đi tất cả ký ức này, em cần thêm bao nhiêu thời gian nữa...
Em vẫn nhớ những ngày mùa đông lạnh, anh nhắc nhở em áo ấm trước khi ra ngoài. Cho đến bây giờ, những quan tâm ngày ấy vẫn hiện về như một điều thân thuộc, dẫu rằng bây giờ anh đã thuộc về người khác. Em đánh mất niềm tin của mình nơi ngóc ngách mùa đông, vô tình để đôi tay cứ lạnh dần theo nhịp bước.
Cuộc đời là một chặng đường dài để đi, có những bước đường thật thẳng và dễ đi, nhưng cũng có bước đường thật gập ghềnh, quanh co. Có phải anh chính là đoạn đường khó bước qua nhất của em, là phần ký ức mà em cố gắng ôm trọn vào lòng mình đến nỗi quên cả đau, quên cả nhức nhối mà tiếp tục nhớ thương anh.
Với anh, em là cô gái mạnh mẽ. Nhưng hình như anh không hiểu rằng đằng sau con người mạnh mẽ này vẫn có lúc òa khóc như trẻ con, yếu đuối và tuyệt vọng. Em không muốn cảm xúc của mình lang thang về miền ký ức chỉ có anh, em chỉ muốn là chính mình trước kia, là một đứa con gái hay cười, hay nói, vui vẻ, yêu đời.
Anh này, anh có nhớ câu chúc trước khi rời xa em? Anh mong em hạnh phúc, vậy bây giờ anh có thấy em hạnh phúc hay không?
Mất đi một người quan trọng trong cuộc đời mình, liệu em có vui vẻ và chấp nhận bước qua thương đau để đi tiếp về phía trước? Những tin nhắn gửi đi không hồi đáp. Những trang nhật ký bỏ trống một đoạn dài. Thời gian không đủ lâu để kéo em về với chính mình. Em đi lạc giữa quá khứ và hiện tại, đi lạc giữa yêu thương và cô độc.
Đến bao giờ, những điều này mới kết thúc hả anh? Em thực sự mệt mỏi với tất cả, mệt mỏi với thứ tình yêu đã vỡ từ lâu lắm, mệt mỏi với những tổn thương cũ kỹ giờ đang thành sẹo dọc ngang lên trái tim mình. Lý trí của em yếu ớt quá, không thể nào lấn át được cảm xúc về anh…
Cát Cánh