pacman, rainbows, and roller s
5 điều em "ghét" anh...

5 điều em "ghét" anh...

Tác giả: Sưu Tầm

5 điều em "ghét" anh...

Thứ nhất, anh quá quá nuông chiều em. Chẳng phải anh nói, anh yêu em vì em không đỏng đảnh, nhõng nhẽo thái quá như người khác hay sao? Vậy mà bây giờ, em giống như một cô công chúa vậy, lúc nào cũng được anh bao bọc và bảo vệ như thế, vậy đến bao giờ em mới lớn được đây? Tình yêu là phải xuất phát từ hai phía, có nghĩa là cả hai cùng cố gắng, em muốn được độc lập, mạnh mẽ trong vòng tay của anh, chứ không phải một con búp bê sứ, “bạn nam” à…

Thứ hai, sao anh cứ phải cố gắng chịu đựng mọi thứ một mình như thế nhỉ? Em biết, lòng tự trọng, sĩ diện của đàn ông rất quan trọng, anh cũng chẳng ngoại lệ. Nhưng, anh còn có em ở đây cơ mà? Anh yêu em để làm gì, anh cần em để làm gì, khi những giây phút mệt mỏi nhất, chán nản nhất, cần người ở bên chia sẻ nhất, anh lại gạt em ra? Những lúc đó, em tổn thương thật đấy, vì cảm giác mình chẳng là gì, chẳng có tí nào trọng lượng đối với anh cả.

5 điều em "ghét" anh...

Thứ ba, anh có thấy mình gia trưởng và độc đoán quá không? Anh rất tôn trọng em, rất yêu thương em, muốn tốt cho em, nhưng đôi khi anh chẳng chịu đứng trên lập trường của em mà suy nghĩ. Những thứ anh cảm thấy sẽ có hại, sẽ bất lợi, sẽ không tốt với em, anh gạt phăng chúng mà thậm chí còn chẳng thèm hỏi ý kiến của em. Anh biết không, lúc đó, em thấy mình không còn chút tự do nào cả, cũng chẳng có lấy một mảnh trời riêng để hít thở. Anh là người yêu của em, chứ đâu phải bố của em, đúng không?

Thứ tư, anh đào hoa quá, thật đáng ghét! Nhiều lúc em giận dỗi mà tự hỏi bản thân rằng, tại sao người yêu của em lại hoàn hảo, lại rực rỡ, lại nhiều người theo đuổi như thế chứ? Dù em có tin anh và yêu anh đủ nhiều để có thể mặc xác họ và tay trong tay với anh nơi đông người như thế nhưng nhiều lúc cũng bất an lắm lắm. Dù sao, đào hoa cũng rất đáng ghét!

Cuối cùng, đó là khi anh yêu em nhiều quá. Em hạnh phúc lắm, vui vẻ lắm, thật đấy. Nhưng cũng bởi vậy, nên em không biết phải yêu anh nhiều nhiều đến mức nào, mới có thể xứng đáng với tình yêu của anh. Em không biết thế nào là đủ, để cho anh hiểu rằng, em cũng yêu anh chẳng kém gì anh yêu em. Áp lực lắm đấy, anh biết không? Đôi lúc, em vô tâm hay hờn giận vô cớ, cũng là vì thế. Nhưng, anh phải nhớ rằng, yêu anh, và được anh yêu, là điều tuyệt vời nhất mà em có được.

Chẳng ai là hoàn hảo cả, khi bước vào cuộc sống của nhau, thì yêu chỉ là một phần nhỏ thôi, muốn bền vững và dài lâu, thì cần thấu hiểu và chấp nhận. Chúng mình yêu nhau, là vì chúng mình cảm thông và chấp nhận những thứ “không hoàn hảo” của nhau, phải không anh?