25 tuổi, có lẽ em đã qua cái tuổi yêu đương cuồng vội...
25 tuổi, có lẽ em đã qua cái tuổi yêu đương cuồng vội...
Con người dẫu mạnh mẽ thế nào vẫn cần một nửa sẻ chia.
Em thừa nhận, đã nhiều lúc em yếu lòng, nhiều lúc em muốn gật đầu nắm đại một bàn tay cho nguôi ngoai nỗi cô đơn giữa bộn bề cuộc sống, em thừa nhận đôi lúc em cũng muốn như chúng bạn hẹn hò mỗi cuối tuần, khi lại coffee lúc rảnh rỗi, em vẫn muốn được ai đó nắm tay đi giữa dòng người xuôi ngược hay được ôm thật chặt mà nói rằng" đừng khóc có anh đây", em cũng muốn có ai đó để em huyên thuyên khoe mẻ thành tích trong công việc và thỉnh thoảng có người nghe em lầm bầm khi em bực bội
Cớ chi em phải vội vàng yêu!
Em vẫn còn sợ lắm cái cảm giác mệt mỏi sau những lần cãi vã yêu đương, sự ghen tuông vô cớ, quyền tự do hiện hữu trước đây bị tước đoạt một cách ích kỷ, em sợ phải trao quá nhiều tin yêu rồi nhận lại toàn dối trá khi những hào nhoáng xung quanh cuốn người đi mất, em sợ niềm tin còn sót lại chút ít về đàn ông mà em vẫn cố giữ sẽ bị ai đó làm tan chảy khiến tim em mất hết cảm xúc yêu đương, em đã cố mạnh mẽ lạnh lùng phớt lờ những cảm dỗ " ngọt ngào" từ những anh chàng" vệ tinh" em dần quên cách nũng nịu, nhõng nhẻo cùng ai, khi vui cũng như khi buồn em vẫn cứ phải giữ lại cho riêng em rồi lặng lẽ đi về sớm tối.
vì với em tình yêu giờ không còn dựa vào cảm xúc nữa mà thay vào là trách nhiệm, tình yêu với em giờ sẽ gắn liền với hôn nhân- quyền hạnh phúc cần có của người phụ nữ, chung quy "phụ nữ hơn nhau CHỈ ở tấm chồng"
Em đẹp, em giỏi em có quyền
Em được sinh ra trong một xã hội văn minh, hưởng một nền giáo dục hiện đại hội nhập với hệ tư tưởng tiến bộ hơn thế hệ mẹ, bà gấp nhiều lần, THẾ KỶ 21 qua rồi cái thời hai mươi tuổi không chồng đã coi là gái ế - gái già, cái thời đã là phụ nữ nhất định phải lấy chồng sinh con cắm mặt lo chuyện bếp núc, lấy chồng được xem như nhiệm vụ bắt buộc của đời người phụ nữ. Thế hệ của bà của mẹ đã đau đã khổ quá nhiều rồi em không thể để đời mình tàn úa như vậy được, mẹ luôn dạy người phụ nữ thông minh là người biết mình là ai? xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp gì? Một cô gái trí thưc, xinh đẹp với công việc ổn định độc lập về tài chính, năng động hoạt bác như em không nên dại dột yêu vội cưới nhầm để rồi héo úa một đời con gái khi lên nhầm chuyến đò- chia tay luôn đi kèm nước mắt và tổn thương.
Đàn ông tốt
Đàn ông giàu có, danh vọng- tiền tài, gallant, đẹp trai thì không thiếu nhưng đàn ông tốt chẳng có nhiều, việc ăn cơm với chén đất cùng người đàn ông luôn lo lắng khi nghe vài tiếng ho lúc trở trời của em vẫn hạnh phúc, may mắn hơn cảnh ngồi ăn trong ngôi biệt thự với chén mạ vàng nhưng vắng bóng người đàn ông đã từng đeo nhẫn nắm tay dẫn em về ngôi nhà đó.
Với em người đàn ông tốt là người luôn đặt gia đình lên trên tất cả, tự biết thế nào là" đủ", cái gì là "giá trị thật", cái gì nên nắm giữ cái gì nên" buông ra" và là một người "đàn ông thật sự". Đàn ông tốt là người sẵn sàng bỏ chầu nhậu với bạn bè khi nghe em bảo khó ở trong người, người đàn ông tốt là người sẵn sàng gạt qua tất cả mọi hoài nghị-đàm tiếu bên ngoài mà ôm em nói rằng ‘ anh tin vào tình yêu của đôi ta’ , người đàn ông tốt là người luôn tôn trọng em, tôn trọng gia đình, bạn bè em, tôn trọng quyền tự do vốn có của em, sẵn sàng chia sẽ -gánh vác mọi chuyện nắm tay em thật chặt vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống lắm bộn bề và hơn hết luôn biết em cần gì qua đôi mắt.
... Và... em tin sẽ có người đời ông tốt dành cho em vì hạnh phúc vẫn đang đợi em phía trước!