Yêu em bằng cả trái tim
Yêu em bằng cả trái tim
"Em sao vậy? Không khỏe sao?"
"Không, em ổn mà." Hân cố gắng chiến đấu với cơn đau và ngồi dậy. Cô lập cập đứng lên, nhưng rồi lại run rẩy ngã xuống sàn. Lulu thấy thế liền chạy lại gần, ngập ngừng liếm liếm tay cô, chừng như nó cũng không biết phải làm thế nào.
"Em bệnh rồi phải không? Nếu thấy không khỏe thì đừng cố, nghỉ ở nhà một ngày cũng được mà!"
"Không được, em phải đi..." Hân gắng gượng đứng lên lần nữa, nhưng vô hiệu. Lê người đến tủ thuốc, với lấy lọ thuốc giảm đau, cô lại nốc vào một nắm nữa, nhưng dường như vẫn chẳng có kết quả gì đặc biệt. Bị cơn đau cào xé, nước mắt cô chảy ra.
"Em đừng tự ép mình như thế... Nghỉ ngơi một chút đi em!"
"Đừng nói nữa!" Hân òa khóc tức tưởi. "Anh đừng nói nữa mà!"
Thấy Hân khóc, Lulu lại càng tích cực liếm tay cô. Nó sủa lên vài tiếng như muốn an ủi. Nhưng tất cả chỉ khiến cô thêm khó chịu, thêm bức bối. Cô chỉ muốn tất cả hãy im lặng và để cho cô được ra khỏi nhà, trở lại với công việc của mình.
"Tại sao em lại khóc? Anh chỉ muốn em nghỉ ngơi thôi mà!"
"Em đã bảo anh đừng nói nữa!" Hân gào lên. Cô khó nhọc đi đến bên giường mình, lấy chiếc điện thoại ra, bấm vào số đã liên lạc gần đây nhất.
Bài nhạc chờ nhức óc. Rồi đến tiếng bíp, và tiếng "A lô" ngái ngủ. Chỉ chờ có thế, Hân nức nở: "Vy, làm ơn đến nhà tao, ngay bây giờ đi... Tao sắp không chịu nổi nữa rồi..."
Mười lăm phút sau, Vy xuất hiện ở cửa. Cô vội vã đỡ Hân đang nằm sóng soài trên sàn lên. Hân ôm chặt lấy người bạn của mình, kêu khóc: "Vy, làm ơn, làm cho Minh im đi, cả con chó đó nữa, tao đau đầu lắm... Làm ơn đi..."
"Ừm, ừm, sẽ ổn thôi mà, mày bình tĩnh nào." Vy vỗ vỗ nhẹ lên lưng bạn, mong trấn tĩnh được cô. "Lulu! Im!"
Con chó như hiểu tiếng người, nó im lặng ngay lập tức. Nhưng Hân vẫn nức nở không thôi: "Cả Minh nữa, anh ấy cứ nói mãi... Tao đã bảo là tao không sao..."
Vy thấy cay cay nơi sống mũi. Cô ôm chặt người bạn của mình hơn. "Hân, mày đừng thế nữa, tao đau lòng lắm. Minh anh ấy... đã đi rồi mà..."
Hân khóc to hơn. Nước mắt Vy cũng chảy ướt áo cô từ lúc nào.
***
Minh đã từng là người Hân yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời.
Vy là em gái của Minh, và cũng chính cô đã mang hai người lại với nhau. Tình yêu của Hân và Minh diễn ra tự nhiên, nhẹ nhàng và êm đềm. Trong mối quan hệ, Minh lúc nào cũng tỏ ra yếu thế hơn.
Khi cả hai giận nhau, lúc nào anh cũng là người làm lành trước. Tâm trạng lúc nắng lúc mưa thất thường của cô, cũng chỉ có anh là biết cách hóa giải. Anh đã cưng chiều cô mãi như thế, cho đến một ngày.
Đó là ngày anh dắt Lulu về nhà.
Rõ ràng Minh biết Hân rất ghét chó mèo, nhưng anh vẫn mang nó về nuôi. Chỉ vì chuyện này mà cô đã cãi nhau với anh mãi. Anh mong cô dần dần sẽ thích và có trách nhiệm với nó hơn, nhưng mọi thứ chẳng diễn ra như anh dự định.
Một ngày nọ, Lulu bị ốm nặng. Nó rất yếu và không thể ăn uống gì được, nhưng Hân mặc kệ. Cô nghĩ Minh đã mang nó về nuôi thì chắc chắn những chuyện thế này anh phải làm. Còn cô thì cứ tiếp tục với guồng quay công việc của mình. Hôm đó là một buổi tối muộn, Minh vừa đi làm về, chẳng kịp thay quần áo đã tất tả đem Lulu đến phòng khám bệnh.
Và rồi chuyến đi oan nghiệt ấy đã cướp mất anh khỏi đời cô.
Tài xế xe tải say rượu. Lulu may mắn thoát chết vì anh đã đẩy nó ra kịp thời. Nhưng chính bản thân anh thì không qua khỏi. Minh trút hơi thở cuối cùng ở bệnh viện, trong khi cô vẫn còn đang tất bật ở công ty của mình.
Một tuần sau đám tang của anh, cô vật vờ như người chết. Suốt ngày chỉ nhốt mình ở trong phòng và gào khóc thảm thiết, dù có ai nói gì cũng như không nghe thấy.
Nhưng chỉ sau một tuần đó, cô trở lại, lại bình thường như mọi ngày. Công việc, công việc, công việc.
Hân bắt đầu sợ trở về nhà mình, nơi có quá nhiều kỉ niệm giữa anh và cô, sợ gặp Lulu, sợ nó biết rằng cô đã gián tiếp giết chết chủ nó. Cô lại càng vùi đầu vào công việc để tìm quên.
Tất cả những cảm xúc cô đơn, sợ hãi đó cứ dồn nén, dồn nén mãi, cho đến hôm nay.
***
Hân mở mắt. Cô đang nằm trên giường mình, trên trán là tấm khăn ướt. Có lẽ cô đã khóc đến khi kiệt sức.
"Mày tỉnh rồi à?"
Khuôn mặt Vy hiện ra trước mắt. Hân thấy nhói lòng, hai anh em họ nhiều lúc giống nhau đến kì lạ.
"Ừm."
"Có còn mệt lắm không?"
"Không, tao đỡ nhiều rồi."
"Ừm, vậy thì tốt." Vy cười nhẹ nhõm. "Để tao thay khăn cho mày."
Vy lấy tấm khăn trên trán cô rồi đi vào phòng tắm. Hân nằm yên nhìn đăm đăm theo tấm lưng gầy của bạn mình. Lâu lắm rồi mới có người chăm sóc cho cô thế này. Cảm giác thật dễ chịu.
"Gâu.