Viên chocolate cuối cùng

Viên chocolate cuối cùng

Tác giả: Sưu Tầm

Viên chocolate cuối cùng

Đằng sau lời chia tay hay câu chối từ,có thể một câu chuyện rất dài và đầy uẩn khúc. Ai đó từ chối ta, bỏ rơi ta nhiều khi lại là vì muốn tốt cho ta.


***


Viên chocolate cuối cùng


Tôi mang bộ dạng thất thểu của mình đến gặp Thần Tình yêu.


Tôi chưa kịp nói câu nào, thì kiểu như nguyên một bộ mặt sầu não không khác gì một cái giẻ rách của tôi như thay mọi lời diễn đạt, Thần Tình yêu đã tặc lười :


- Sao rồi, thất tình rồi chứ gì?


Trái tim đang vụn vỡ của tôi như bật run lên theo lời nói có phần mỉa mai của thần. Tôi bào chữa một cách uể oải và cay đắng :


- Không có thất tình , ngài ạ, tôi bị từ chối... Thất tình là bắt đầu rồi chia tay mới là thất tình chứ, đằng này ...


- Bậy nha. như cậu cũng gọi là thất tình đó...


Thần Tình yêu trong hình hài của một đứa trẻ với những lọn tóc xoăn màu hung đỏ, nụ cười thân thiện, lơ lửng giữa không trung với đôi cánh màu trắng sau lưng đang vỗ từng nhịp nhẹ nhàng. Tôi chẳng buồn đôi co với thần, ngồi bệt xuống bậc tam cấp, nhìn phía chân trời đang trải rộng một ánh da cam mang màu buồn bã.


- Cô ấy chắc không yêu tôi!


Câu cảm thán của tôi khiến cuối chiều càng thêm da diết. Chợt Thần Tình Yêu không buồn bay lơ lửng nữa,mà ngồi xuống cạnh bên tôi và đặt một bàn tay nhỏ bé của thần lên vai tôi.


- Thôi, ta sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện, rồi cậu sẽ thấy đôi khi lời chia tay và lời khước từ, nó mang trong mình những nỗi niêm riêng...


Và rồi trong buổi hoàng hôn đang dần chuyển sang nhá nhem, khi ánh trăng non ảo mờ bắt đầu tìm cho mình một chỗ treo lên thích hợp, Thần Tình Yêu bắt đầu kể chuyện tình yêu bằng giọng trẻ con rất đỗi hồn nhiên của mình.


****************


Giọng kể trong trẻo của thần bắt đầu miêu tả về một buổi trưa.


Đó là một buổi trưa bình thường như bao buổi trưa khác đối với Hải Vân, nghĩa là sau khi ăn cơm một cách qua loa xong, ngôi dựa lưng vào chiếc ghế, đeo tai nghe và mở bản nhạc yêu thích, cô sẽ bắt đầu nhắm mắt để đó cho đến khi giấc ngủ tìm đến. Nhưng chuỗi sự kiện thường nhật ấy bị chen ngang khi Hải Vân vừa định đeo tai nghe vào, bởi sự xuất hiện của Thế Bảo. Anh gõ cọc cọc lên bàn ba tiếng rồi đưa cho cô một gói quà.


- gì vậy anh ?


- Tặng cho em đó, Hải Vân!


- Hôm nay không phải sinh nhật em!


- Em có biết là anh đang cưa em không ? Anh cưa em thì đương nhiên anh biết, hôm nay không phải sinh nhật em rồi!


- Vậy...


- Em mở ra thử đi!


Hải Vân nheo mắt nhìn chàng trai đã theo đuổi cô suốt mấy tháng nay. Thế Bảo có vẻ ngoài dễ nhìn, khuôn mặt hiền sáng sủa và giống với vẻ ngoài, anh là một người hiền hòa và đôn hậu. Hải Vân không tìm được gì gọi là khuyết điểm nơi anh. Và thật tình cô cũng thích anh, nhưng vì anh quá tốt như vậy mà lại đi thích một người bình thường như cô. Điều đó khiến cô hơi hoang mang.


Hải Vân rụt rè gỡ lớp gói quà và cô hoàn toàn bất ngờ với thứ mình cầm trên tay.


- Đúng là loại chocolate này...


Đó là loại chocolate rất khó tìm, vì sản xuất ở nước ngoài và nhập về hạn chế. Hôm trước đi dạo, cô vô tình nói về nó, vậy mà anh cũng nhớ tới.


- đúng loại em thích phải không, anh cứ lo mình nhớ nhầm.


Hải Vân nhìn anh bằng ánh mắt giả vờ hờn trách như ánh lên tia nhìn long lanh cảm động :


- Anh à, em chỉ nói vậy thôi, anh đâu cần... Định hối lộ em gì hả, phòng nhân sự của em giúp được gì cho tổ thiết kế của anh đây.


- Không liên quan đến hai phòng ban em à.


- Vậy chứ sao?


- Anh muốn em cất nhắc anh vào một vị trí...


- vị trí nào anh?


- Anh muốn em cất nhắc anh vào vị trí trong trái tim em. Làm bạn gái anh nghen!


Hải Vân ngỡ ngàng trước lời tỏ tình đậm mùi công sở,nhưng cũng rất đỗi dễ thương. Một thoáng bối rối,không biết vô tình hay hữu ý , cô mở hộp chocolate và ăn một viên. Vị đáng đậm đà kèm theo dư vị ngọt ngào lan từ cuống họng đến gần mọi giác quan. Là chocolate hay lời tỏ tình của Thế Bảo?


Chỉ biết cô đã mỉm cười và gật đầu.


***********************


Một buổi trưa khác, buổi trưa này theo như thông lệ của một tháng ba này sau khi lời tỏ tình được đồng ý, Hải Vân sau khi ăn cơm xong ngã lưng ra ghế và sẽ chờ những tin nhắn thoại của Thế Bảo. Anh với giọng nói hiền hòa, sẽ hỏi thăm buổi sáng làm việc của cô thế nào, nhắc cô ăn uống điều độ,khi thoảng sẽ là những hẹn hò sắp xếp kế hoạch cho buổi chiều tan sở. Hải Vân hoàn toàn hạnh phúc với những gì mà Thế Bảo chăm sóc và yêu thương cô. Anh nhắc cô đi ngủ sớm thay vì thức khuya xem phim Hàn Quốc rồi lẳng lặng tải hết phim về cho cô coi dần mà không cần phải thức coi theo giờ chiếu của nhà đài.Hay bất kể điều gì cô muốn, cô chỉ nói vu vơ,gần như Thế Bảo sẽ thực hiện cho cô. Và luôn là những điều bất ngờ ngọt ngào ,hệt như hộp "chocolate cất nhắc" thay lời tỏ tình của anh vậy.


Nhưng trưa nay đã là trưa ngày thứ ba anh không buồn hỏi thăm cô, không buồn hẹn hò cô. Cô quen được chiều chuộng nên trở nên hụt hẫng. Càng hụt hẫng hơn nữa khi cô gác tự cao của một cô gái lại để nhắn tin cho anh trước, thì cũng nhận về một sự lạnh nhạt.


Và đến trưa nay thì mọi thứ sụp đỗ. Anh chia tay cô cũng bằng một tin nhắn .Từ lúc đó, cô bàng hoàng, hoang mang, không làm đươc gì, phải cố gắng giữ bình tĩnh lắm cô mới ngăn mình không chạy qua phòng anh để hỏi chuyện. Gần hết giờ,Hải Vân lao đi tìm anh như một mũi t ên đã giương trên cánh cung quá lâu. Nhưng cô không gặp được anh. Anh nghỉ phép .


Mọi nỗ lực liên lạc để tìm lý do cũng chỉ nhận về hai chữ vỏn vẹn từ anh : "không hợp". Nhưng cô không sao chấp nhận được lời chia tay nhẹ nhàng như chính con người anh, nhất là khi cả hai đang hạnh phúc và không hề nảy sinh bất cứ vấn đề gì.Nhưng cô cũng tự biết làm sao có thể nắm tay một người đã buông.


"Quên anh đi"


"Còn tình yêu của chúng ta"


"cất đi và đừng nhắc "


Và cứ thế cô ngồi đó và khóc.


Chẳng biết Hải Vân đã khóc bao nhiêu lâu, thì Thần Tình yêu trong hình hài của một tiểu thần tiên với đôi cánh sau lưng bay lơ lửng giữa không trung. Thần nở một nụ cười thân thiện rồi đáp xuống đất, ngồi bên cạnh cô,đưa cho cô một mảnh khăn giấy và nói với giọng ôn tồn chia sẻ :


- Tại sao con khóc ?


Hải Vân ngưng khóc trong một giây rồi quay qua nhìn Thần bằng đôi mắt to tròn nhưng đỏ ngoe. Thần tình yêu vội xua tay phân bua :


- Nếu con nghĩ ta là ông bụt thì ta phủ định ngay suy nghĩ đó,ta là Thần Tình Yêu.


- Thần Tình Yêu?


- Đúng vậy,người biết hết mọi chuyện tình yêu trên thế gian này ! Người đó chính là ta Thần Tình Yêu!


- Vậy Thần Tình Yêu, tại sao Thần lại chia cách tụi con vậy hả Thần ?


- Bậy bậy, ta không có à nghen!


- Ý Thần là anh ấy tự nói chia tay với con...phải không ?


Thần tình yêu nhìn cô gái đang nức nở,ánh mắt cô như ngây dại đi, và câu hỏi kia bỗng chốc hóa thành câu hỏi tu từ va dấu hỏi phía cuối câu trở thành lưỡi móc câu làm rách tươm nỗi đau của cô gái trẻ. Thần Tình yêu mất một thời gain kha khá cứ ngồi đó lặng yên và đưa khăn giấy cho Hải Vân .Cuối cùng, kiểu như sự xót xa đã tới hạn cùng, Thần nuốt nước bọt và nói :


- Cô gái à, nhiều khi không phải vì chàng trai của con không yêu thương con, mà vì đằng sau lời chia tay có những lý do gì khác, hoặc là người đó thấy trước một tương lai không hạnh phúc, đã có những dự cảm buồn, nên không muốn nỗi đau thêm dài ...


- Không, tụi con đang rất hạnh phúc mà thần!


- có những cơn bão đâu nỗi gió trước đâu con !


- Nhưng mà, không phải, ngày mai được xây lên từ hôm nay sao. Thần,thần chỉ cần trả lời con một câu hỏi thôi.


- Con hỏi đi.


- Người đó còn thương con không ?


- Chuyện đó giờ ...


- Thần trả lời đi , Thần biết hết mọi chuyện về Tình yêu mà !


Thần Tình Yêu thở hắt ra một cái, khẽ so vai rồi đáp :


- Ta chắc chắn, cậu ấy còn yêu con.


- Vậy được rồi, thần giúp con đi, con không cần biết tương lai trắc trở thế nào, chỉ cần người đó còn thương con,con sẽ ở bên người ấy vượt qua tất cả, Thần hãy thu lại lời chia tay của người đó đi.


Thần Tình Yêu nhăn trán, ánh mắt đầy xót xa nhìn Hải Vân rồi nói :


- Nhưng nếu kết cục còn đau đớn hơn bây giờ thì sao?


Hải Vân tự nhiên đưa tay quẹt những giọt nước mắt và đọc một đoạn thơ, mà Thần Tình Yêu thấy long lanh những tia nắng xuyên qua :


"nếu có bão giông ta muốn được gánh chịu cùng nhauđược chết vì người mình yêu thương cũng là hạnh phúcnhưng được sống cùng người mình yêu thương thì khổ đau nào cũng chỉ là hạt cátgiữa đại dương trong mắt chúng ta..."


Viên chocolate cuối cùng


*****************************


Sau khi lời chia tay được thu lại, họ tiếp tục yêu nhau. Như biết trước sẽ có những trắc trở, Hải Vân luôn dành những điều tốt đẹp nhất với một niềm tin mãnh liệt nhất dành cho Thế Bảo. Cô luôn tỏ ra vui vẻ và cố gắng san sẽ mọi nhọc nhằn cùng anh.