Về nơi nắng không đến

Về nơi nắng không đến

Tác giả: Sưu Tầm

Về nơi nắng không đến

Hì...


- Đòi lại.


- Mặt em mỏng...


- Là sao?


- Em không xinh, nhưng cũng còn cái lòng tự trọng...- Hương nghẹn ngào.


Minh bật cười :


- Anh biết mà. Bọn con gái là chúa chảnh nhá. Chính vì thế mà đôi khi mất oan một số thứ quan trọng đấy.


- Vầng...


- Thế em...có hận người đó không?


Hương quay sang nhìn Minh, cái nhìn như ánh lên một tia khó hiểu, nhưng rồi, giọng nó chùng xuống :


- Có...


- Muốn trả thù không?


- Muốn...


- Biết cách trả thù không?


- Không...


Hương ngập ngừng, ngước mắt nhìn Minh như thỉnh cầu.


- Anh nói cho em đi?


- Đó là...Hãy sống tốt hơn nó, để nó phải hối hận em ạ.


Hương ỉu xìu :


- Nói thì dễ lắm, nhưng làm thế nào mới là điều quan trọng.


Minh đứng dậy vươn vai :


- Haiz...Cứ từ từ, anh sẽ chỉ cho. Tin anh đi, người ta dù gì cũng là du học sinh hơn 1 năm mà, em phải...mạnh mẽ lên, như một cô gái Châu Âu ý...


- Dạ...


Ánh nắng bên ngoài cửa sổ lụi tắt dần, Minh giục :


- Về chưa em? Sắp tối rồi đấy.


- Vâng.Hương ngập ngừng đứng dậy, thu dọn đồ đạc, nó cắm cúi bước ra khỏi cửa thư viện. Chợt Minh gọi giật lại :- Này..!- Sao hả anh?Minh vẫy vẫy tay :- Ngày mai, lại hẹn gặp em ở đây nhé!- Vâng - Hương cười híp mí.Không ngờ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Minh lại khiến Hương nhẹ nhõm hơn nhiều như vậy. Nó đã cười, ít ra là 2 lần liền. Hy vọng đêm nay, không phải dùng thuốc ngủ...


***


Về nơi nắng không đến


Ngày hôm sau, Hương háo hức đi thật nhanh đến thư viện. Vẫn chỗ ngồi đó, khung cửa sổ đóng chặt, tối om. Không thấy Minh đâu, Hương tiu nghỉu, lại gục mặt xuống bàn. Chợt có tiếng "Bộp" rõ to sát bên tai Hương, giật mình, con bé ngước lên.


- Ah! Anh Minh!


Minh kéo ghế ngồi xuống :


- Này! Muốn đi ăn kem không?


- Dạ? - Hương ngơ ngác.


- Đi ăn kem cho hạ nhiệt.


- Ok! - Hương thích thú - Lâu lắm rồi mới có người mời đi ăn.


- Em ăn tham lắm hả? - Minh đùa.


- Tham cái đầu anh ý. Đi thôi...


Hương phấn khích. Ngồi sau xe Minh, tóc nó bay bay, gió vờn tóc nó như những đứa trẻ tinh nghịch. Hai đứa huyên thuyên đủ điều, như thể đã thân thiết từ rất lâu rồi vậy.


Quán kem đầu hè không đông lắm. Hương gọi to :


- Cô ơi cho cháu 2 ly kem Swensens, nhiều chocolate ạ...!


Minh vờ nhăn mặt :


- Chơi bời thế! Kem đấy mặn chết được ý...


- Ơ cái anh này, kem ngọt mà...


- Nhưng mà nhìn menu kia kìa, 60k một ly, không biết em thấy thế nào chứ, lưỡi anh nó chát xin xít rồi đây này.


Hương khúc khích :


- Cho anh chết. Ai bảo dụ dỗ cơ...


Từng thìa kem mát lạnh, ngọt ngào tan nhanh trong miệng nó, nỗi buồn cũng theo đó mà trôi bớt xuống dạ dày. Minh ngồi nhìn Hương thưởng thức ly kem một cách ngộ nghĩnh, không chớp mắt. Nó thấy Hương trẻ con quá chừng..!


- Ơ. Anh không ăn à? Kem chảy hết bây giờ?


- À ừ...- Minh lúng túng - Anh nhìn em ăn cũng được. Kẻo lát em gọi thêm vài ly nữa thì anh đến nước về nhà cạy tủ cắm sổ đỏ.