Váy cưới đỏ
Váy cưới đỏ
Năm 27 tuổi, Lam tiễn cô học trò đầu tiên trong studio lên xe hoa về nhà chồng. Nhìn vẻ mặt rạng rỡ và ngập tràn hạnh phúc của cô bé, Lam cũng lây lan niềm vui. Lam nhắn tin cho Nguyên "Anh đã tìm được thứ cần tìm chưa?" trong cơn say rượu hỷ của học trò. Không có tin nhắn hồi âm. Nhưng Lam vẫn không bỏ cuộc. Vì Lam còn chưa thấy bờ tường của sự từ chối.
Năm 28 tuổi, mẹ Lam bắt đầu nhắc nhở về chuyện chồng con, Lam chỉ cười trừ. Mẹ cô lắc đầu, chép miệng "Biết người ta có thương mình không con? Sao chờ hoài dậy? Lỡ đâu..." rồi bỏ lững. "Ờ thì biết đâu được mẹ, người ta có bắt con chờ đâu". Lam thầm nói trong bụng, sợ mẹ nghe mẹ buồn. Nguyên chưa bao giờ nói ngày trở về, cũng như chưa bao giờ nói Lam đợi. Lam đợi chỉ vì Lam muốn thế, đợi ngày cô và anh chính thức yêu nhau, đợi để anh khoác lên người cô bộ váy cưới đỏ mà cô hằng yêu thích. Thế mà, anh đi mãi chưa về.
Năm 29 tuổi, Lam từ chối người con trai thứ ba đến với mình - cậu bé nhiếp ảnh trong Studio của cô. Mạnh mẽ và quyết liệt. Nhìn cậu ta, Lam thấy tuổi trẻ, nhiệt huyết, tràn đầy sức sống với tình yêu. Còn Lam, cô đang thấy mình già đi từng ngày. Cô biết tuổi xuân cô đang trôi qua từng chút một, mỗi giây mỗi phút là một sự lãng phí vô nghĩa, nhưng vẫn có một niềm tin dai dẳng đang xanh tươi nảy nở, đơm bông trong trái tim cô. Nó không chết nên cô chẳng thể yêu ai khác ngoài Nguyên. Liệu bông hoa đó có thể nở ra quả ngọt hay không? Lam không quan tâm, cô chỉ biết bông hoa đó quá rực rỡ, quá đẹp.
Năm 30 tuổi, trước ngày sinh nhật, Lam gọi điện thoại cho Nguyên. Trong điện thoại, cô nghe tiếng cười nhỏ nhẹ của một cô gái. Nhưng cô không để tâm vì tâm trí đang bay bổng trong câu nói "anh sắp về" của Nguyên. Lam nghe tiếng cõi lòng mình râm ran vui sướng. Dường như sự chờ đợi của cô đã có hồi đáp. Cô bắt đầu may một chiếc váy cưới cho mình. Chiếc váy màu đỏ chứ không phải trắng. Màu đỏ dành cho tân nương. Màu của hạnh phúc.
* * *
Điện thoại Phương reo vang cắt ngang dòng hồi tưởng của Lam, Phương bước ra ngoài cửa tiệm. Không bao lâu, cô bé bước vào cùng với một người khác nữa. Nghe tiếng cười nói, Lam bất giác ngẩng đầu nhìn. Khoảnh khắc ấy, cô bàng hoàng. Người đàn ông cô ngày đêm ngóng đợi. Đôi mắt sáng như sao, luôn lấp lánh ánh cười. Nguyên đang đứng trước mặt cô. Bên cạnh Phương, vòng tay họ đan vào nhau. Thân mật. Như khẳng định quyền sở hữu của người này đối với người kia. Người đàn ông ấy nói với cô
- Lam à, anh định dẫn Phương đến gặp em thế mà em ấy đã tự mò đến rồi. – Nguyên nói với Lam mà ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn người con gái xinh xắn bên cạnh.
- Em tự đi được! – Phương thè lưỡi nói một cách tinh nghịch.
- Cô ấy là...???
Lam ngập ngừng hỏi. Hoài nghi và ngờ vực. Trái tim cô treo lơ lững giữa những dấu chấm kéo dài. Đắn đo và lo sợ. Sợ đáp án mà chính trong nụ cười và ánh mắt của Nguyên đã trả lời tất cả.
- Người yêu và là vợ sắp cưới của anh đấy!
Câu nói vang lên. Suốt đời này, nó sẽ lưu lại trong trái tim Lam. Như một vết dao rạch ngang lồng ngực. Đau nhói.
Nguyên chưa bao giờ hứa hẹn về một ngày về. Chưa bao giờ nói với Lam về tình yêu, về đám cưới, về hạnh phúc. Chỉ là Lam tin rằng, Lam đợi được một ngày anh mệt mỏi và trở về. Chỉ là không ngờ, anh trở về với một tình yêu khác, không phải Lam.
Buổi đêm, Lam đem chiếc váy cưới đỏ ra bỏ vào hộp phía trên đề tên Phương với dòng chữ "Chiếc váy này dành riêng cho em". Có lẽ chiếc váy này được tạo ra chưa bao giờ thực sự dành cho cô, mà dành cho Phương, giống như giây phút đầu tiên Phương nhìn thấy, cô bé đã nghĩ nó thuộc về mình. Lam đã quyết định tặng nó cho ngày cưới của Phương như một món quà. Để kết thúc cho một tình yêu vô vọng, một tình yêu kéo dài suốt những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, một tình yêu đơm hoa nhưng không bao giờ kết được quả ngọt. Kết thúc!
Điện thoại nhấp nháy, tin nhắn từ cậu bé nhiếp ảnh của Studio
"Rồi sẽ qua hết thôi chị!"
"Phải không?"
"Phải! Tin em đi!", tin nhắn ở đó, với chút niềm tin nhỏ bé còn sót lại về hạnh phúc và hi vọng, chắc chắn sẽ có một khoảng an lành dành riêng cho Lam. Phải không?
Nguyễn Ngọc Bích