Vẫn sẽ là anh và em
Vẫn sẽ là anh và em
Chưa cần biết điều gì xảy ra, Hiểu Anh liền vội la lớn: " Vậy thì chọn tôi đi, tôi sẽ đi cùng các người!"
"Không, người họ tới bắt là em, vì vậy em sẽ đi." – Hải Linh cũng ngay lập tức gạt đi ý định của anh.
Có tiếng chuông điện thoại reo, nguòi đàn ông kia nghe máy. " Dạ, tôi biết rồi." Tên đó nghe gì đó và chỉ đáp có vậy. Hắn cúp máy, ra hiệu cho lũ đàn em dẫn anh và cô vào trong nhà kho, không quên dặn dò : "cứ từ từ mà chọn đi!"...
... Có một tổ chức xã hội đen phi pháp hoạt động bí ẩn. Để xâm nhập và triệt phá đầu não của băng đản đó, phía cảnh sát đã đã cử những gương mặt có năng lực lẻn vào hàng ngũ của chúng. Bố của Phan Hải Linh là một trong hai cảnh sát đầu tiên được cử đi. Ông đã nhanh chóng tiếp cận được lên tuyến trên và trong suốt 17 năm qua đã tới được những vị trí đáng kể. Nhưng do tổ chức này luôn hoạt động cẩn trọng mà do xuất thân từ cảnh sát nên ông đã sớm bị đề phòng. Con gái ông – Phan Hải Linh chỉ mới 3 tuổi đã bị bắt đi và bí mật đưa vào cô nhi viện Tân Lã như một con át chủ bài đợi đúng thời điểm dùng tới.
Năm năm sau, bố của Trần Hiểu Anh cũng được cử đi làm nhiệm vụ. Hai ông vốn là bạn tốt của nhau, giờ vẫn luôn kề vai sát cánh trong các nhiệm vụ và trong cả háng ngũ của băng đản này. Cũng giống vậy, Hiểu Anh bị ra lệnh kiểm soát nhưng may mắn được một đồng đội của bố anh đưa rời đi trước một bước, và tình cờ vào cô nhi viện Tân Lã và gặp Hải Linh.
Phía cảnh sát đang chuẩn bị hành động, nhưng lúc này hai ông cũng bị phát hiện, và giờ Phan Hải Linh đã được nhớ đến.
...
Trong nhà kho tối tăm với cánh cửa đóng chặt, Hiểu Anh như thói quen lại nằm vật ra nền, trông anh vẫn rất bình thản, Hải Linh thì không khỏi lo lắng: " Anh điên
rồi".
" Này, Phan Hải Linh..." – Anh liền ngồi vục dậy. Chưa để anh kịp nói ra ý nghĩ của mình, cô đã lập tức gạt đi nó, cô hiểu anh muốn nói gì, nhưng...- "anh đưng nói, chắc chắn em sẽ là người đi cùng chúng, lần này anh không tranh với em được đâu!"
"Sẽ không ai đi hết."- anh hơi lớn tiếng, tự nhận ra được điều này, anh đưa mắt nhìn ra phía cánh cửa – nó vẫn đóng chặt, may mà mấy tên kia không nghe thấy.
Anh liền tiến sát tới cô, nhẹ giọng nói nhỏ: " Phan Hải Linh, chúng ta bỏ trốn đi!". Vẫn với ánh mắt luôn tràn đầy niềm tin như vậy.
Hải Linh liếc nhìn cánh cửa rồi lại nhìn sang Hiểu Anh, cô khẽ gật đầu. Cô biết lần này không giống như chạy trốn khỏi mấy tên côn đồ trên phố, nhưng cô hoàn toàn tin vào anh, mà dù có không thoát được thì cũng không sao, vì cô sẽ là người đi.
Hiểu Anh với tay ôm choàng lấy Hải Linh và giữ chặt lấy cô –"Đừng lo!" - rồi anh thở dài một cái – " Anh có thể ngủ thế này một hôm không? Anh buồn ngủ lắm rồi!"
...
Cánh cửa dần hé mở, nắng sớm tuy yếu ớt nhưng cũng đủ để nhanh chóng tràn vào căn phòng vốn đã rất tối tăm. Một chùm nắng nhỏ khẽ hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, và ánh mắt tràn đầy niềm tin của anh.
Hai tên lực lưỡng bước vào đưa anh và cô ra khỏi nhà kho chật chội. Biển buổi sớm thật đẹp! Mặt nước xanh biếc với gợn sóng lăn tăn, trời cũng xanh biếc với mây đưa và gió thoảng. Nhưng có vẻ họ không giống như đang đi dã ngoại!
Hiểu Anh và Hải Linh đều đang nhìn nhau. Phía trước là chiếc xe hơi màu đen đang chờ sẵn họ. Tới đấy tức là hết mọi hi vọng. Nhanh như chớp, anh lao người đẩy mạnh hai tên cạnh mình và lại kéo lấy tay cô bỏ chạy – đến phần này có lẽ đã là sở trường của hai người, nhưng...
"Bùuummm..." – Tiếng súng thét kinh hoang đã khiến cả hai đôi chân đều khựng lại. Tên đại ca kia đưa từ từ khẩu súng đang chĩa thẳng lên trời về phía anh và cô – " Tao đã nói mà, một, trong hai đứa!"
Hiểu Anh lập tức kéo Hải Linh về sau mình, dang hai tay che chở cho cô. Tên kia vẫn lạnh lùng lên tiếng: " Nhanh lên chứ, nếu không chúng mày sẽ chết cả đấy!"
Trước sự thúc giục của người đàn ông đáng sợ kia, Hải Linh bỗng nói một câu kì lạ - "Trần Hiểu Anh, anh, không được quên em đấy!"
"Em nói gì vậy???"Anh cảm thấy đầy bất an trước lời nói của cô, liền quay mặt về sau, ánh mắt của cô lúc này thật mỏng manh và lạnh lẽo.
Hải Linh bất ngờ cắn thật mạnh vào bắp tay của anh đầy xót xa rồi lao thật nhanh tới chiếc xe bí hiểm – " Tôi sẽ đi cùng mấy người, nhanh đi!"
"Không được!" – Hiểu Anh định thần, hét thật lớn.
"Được đấy, thế này là hợp lí rồi." – Tên đại ca gật đầu, ra hiệu cho hai tên đàn em giữ chặt Hiểu Anh ở lại. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.
"Không được!"
"Đừng đi!"
"Hải Linh..."
Hiểu Anh chỉ biết nhìn theo cái bóng đen ấy trong vô vọng. Vết cắn trên tay anh đã đẫm máu, còn chiếc xe trước mặt thì cứ chạy, qua cả ngần ấy năm...
* * *
6 năm sau...
"Nhanh lên chứ, anh đây không có thời gian để quan tâm tới nhóc nữa đâu, bận lắm đấy!" – Hiểu Anh lên tiếng thúc giục, lôi xềnh xệch một tên trộm vặt không may bị tóm trong sở cảnh sát rồi dúi cho hắn một cái vào trong phòng tạm giam và đóng sầm cánh cửa. Thấy đội trưởng của mình đi ngang qua, anh không quên nhắc nhở lớn: "Nhóc cứ yên tâm, ngồi đó ba ngày chứ mấy. Thả ra rồi cũng đừng có bỏ nghề làm gì. Làm trộm cũng sướng đấy chứ- bị bắt rồi thả, thả rồi lại bắt, đôi khi thiếu chỗ ngủ thì vào phòng tạm giam ngủ tạm- Hàiizz.."
"Ý là sao hả, Trần Hiểu Anh?" Đội trưởng Phan đanh đi ngang qua cửa liền dừng bước. Thật khó hiểu cho cải tên điên này, hắn còn đang khuyên con nhà người ta đi làm trộm nữa.
"Em nói sai sao chứ?" – Hiểu Anh được thể lí luận – " Pháp luật gì mà như sợ cảnh sát chúng ta rảnh việc hay sao ý. Trộm bắt về cho ăn ngủ rồi lại thả ra, lại không được đánh cho bõ tức."
"Này, cậu không đánh người ta sao?"
"Đội trưởng đấy, em mới chỉ vừa đấm chúng có mấy cái mà đã "được" kỉ luật rối, chứ còn gì nữa!"
Hiểu Anh khoá cánh cửa ngoài của phong tạm giam, tiến nhanh tới đội trưởng và hạ giọng:
"Đội trưởng, hôm nay em xin về sớm một tí được không?"
"Không." – Đội trưởng Phan quả quyết – " Cậu nhận lương mà hôm nào cũng trốn việc vậy là sao hả? Tôi sẽ cắt giảm lương của cậu."
"Lương mới lộc, bị cắt giảm hết rồi còn gì." – Hiểu Anh bĩu môi, khẽ lẩm bẩm, hình như đây là lần thứ tám đội trưởng nói câu đó trong tuần này. Nhưng cũng mặc cho thái độ gia trưởng của ngài Phan, anh liền lao vụt ra ngoài –" Dù sao cuối tháng cũng bị kỉ luật, có nghỉ thêm mấy buổi cũng hề hấn gì chứ!"
Cách làm việc của Hiểu Anh trước giờ là vậy, luôn theo cảm tính của mình mà chẳng cần tuân theo hệ thống hay quy củ gì. Dáng vẻ của anh bây giờ thật giống như trước đây – luôn trong tình trạng vật lộn với mấy tên côn đồ ở khắp các ngõ ngách. Chỉ có điều giờ có sự đổi vai, anh không còn là người chạy trốn mà là kẻ đuổi bắt, nói cách khác là từ con chuột biến thành con mèo trong cuộc rượt đuổi. Thêm một điều nữa là giờ chạy bên anh không còn là Phan Hải Linh.
Và trong suốt 6 năm qua, anh chưa bao giờ ngừng tìm kiếm, cũng chư từng từ bỏ hi vọng sẽ tìn thấy cô – đó cũng là một lí do khiến anh trở thành cảnh sát.
Băng đản đáng nguyền rủa kia đã bị triệt phá ngay sau đó, bố của hai người đã hi sinh anh dũng, nhưng lại không ai biết gì về tung tích của cô.
Ba tháng trước, có người nói đã từng trông thấy người giống cô ở vùng biển này, vì vậy anh đã tìm mọi cách xin chuyển đơn vị tới đây.
Hiểu Anh cởi ra chiếc áo đồng phục, trên bắp tay anh vẫn còn vết sẹo mờ mà thường ngày hiếm khi trông thấy. Trước mắt anh dường như vẫn nguyên vẹn ánh mắt mỏng manh tội nghiệp của cô – " Anh, không được quên em đấy!" – chắc chắn rối- làm sao anh có thể quên được cô kia chứ. Suốt hơn một năm qua, Hiểu Anh vẫn kiên trì theo đuổi một đường dây buôn lậu từ nước ngoài đưa sâu vào thành phố. Giờ phải chuyển tới vùng này để tìm cô, anh đành ngậm ngùi từ bỏ, giao lại nó cho đồng nghiệp. Nhưng điều tất cả không ngờ là nơi bắt nguồn của những lô hàng nhập lậu kia lại nằm ở đây, đầu mối quan trọng bao lâu nay anh tìm không ra lại vô tình bày ngay trước mắt.
Hiểu Anh nhanh chóng báo lên trên và bắt liên lạc với đơn vị trong thành phố để tiến hành điều tra và triệt phá đương dây đó. Tuy nhiên, chúng tổ chức khá chặt chẽ nên điều này cũng không dễ dàng, cần phải bắt đầu từ những chi tiết nhỏ.
.