Vẫn mãi yêu anh
Vẫn mãi yêu anh
Vy quay mặt đi... nức nở.
"Đăng sẽ chờ Vy...Đăng làm được"
"KHÔNG THỂ NÀO...ĐĂNG KHÔNG PHẢI CHỜ...ĐĂNG HÃY QUÊN VY ĐI, VY SẼ KHÔNG QUAY LẠI NỮA ĐÂU" Vy gào lên
....
"Vy vẫn còn yêu Đăng đúng không, vậy tại sao Vy lại như vậy?"
...
"Không" Vy lắc đầu, rồi Vy vụt chạy thật nhanh về phía cuối con đường.
Đăng không đuổi theo. Đăng không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Đăng chẳng biết phải làm gì để Vy đổi ý, để Vy quay lại hay ít nhất Vy đừng nói ra những lời đó với Đăng. Trái tim Đăng như bị hàng trăm vết cứa rớm máu...vô hình. Vy nói dối, Vy vẫn yêu Đăng, Vy chỉ nói dối thôi...Đăng đã lặp đi lặp lại cái điệp khúc đó, nhưng chẳng thể nào giúp Vy trở lại bên cạnh Đăng.
Sau ngày hôm đó, Đăng không thể liên lạc được với Vy, cho tới ngày Vy bay, Phương , bạn cùng lớp với Vy cho Đăng biết. Đăng ra sân bay, nhưng Đăng chỉ lặng lẽ đứng ở một góc khuất nào đó...để tiễn Vy.
...
Đó là mảnh ký ức buồn nhất trong cuộc đời Đăng, người ta nói cuộc đời thường gắn với những điều tốt đẹp nhưng sự thực chẳng bao giờ như vậy. Anh đã giận Vy, Anh cố quên Vy đi, nhưng càng giận càng cố quên anh lại càng nhớ Vy hơn. Anh luôn nuôi hy vọng...một ngày nào đó Vy sẽ trở lại trong cuộc sống của anh.
Và rồi cho tới ngày hôm nay, vẫn trên con đường đó, vẫn bóng hình đó, vẫn ánh mắt đó, vẫn nụ cười đó...Vy đã trở về.
***
- Dì ơi! Hôm nay con tới thăm ba con nha?
- Ừm...con, ba con nhớ con lắm đó, lần nào dì tới thăm ba con, ba con lúc nào cũng nhắc tới con
Dì mỉm cười hiền hậu. Vy cũng vậy. Cô rất thích nhìn dì cười, bởi khi dì cười trông rất giống mẹ. Chẳng biết tự lúc nào, trong thâm tâm cô, cô luôn coi dì là người mẹ thứ hai của mình.
Vy tới thăm ba ở trại giam, trông ba gầy đi nhiều lắm, nhưng quan trọng khi thấy cô về ba rất vui. Ba nói rằng, rồi mọi chuyện sẽ qua mau thôi. Cô cũng nói với ba: Cô sẽ không quay trở lại Mỹ nữa, cô sẽ ở lại đây. Đợi khi nào ba ra tù, cô sẽ đón ba về để phụng dưỡng, để chăm sóc cho ba.
Vy cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đi đôi chút, lúc ra về cô ghé qua đường gió, cô muốn đi dạo cho thư thái đầu óc, những vết thương trong quá khứ sẽ không lành mau được, nhưng cô nghĩ rằng mình vẫn có thời gian. Về chuyện của Đăng, cô không biết Đăng có còn giận cô không, nhưng qua cách đối xử cô nghĩ rằng Đăng không còn bận tâm về việc đó nữa, có lẽ Đăng đã quên đi mọi chuyện rồi. Cô nghĩ mình cũng cần có thời gian để xếp lại những ký ức đó.
Cô khẽ mỉm cười với lòng mình...
- Có chuyện gì mà vui vậy, cô gái? Cô quay lại thì thấy Đăng đã ở sau lưng mình
- Vy mới đi thăm ba về, tiện thể đi dạo luôn- Vy cười
- Cậu vẫn thích đi dạo nhỉ?
Vy gật đầu mỉm cười
- Ba Vy khỏe chứ? Đăng hỏi
- Cám ơn Đăng, ba Vy vẫn khỏe
- Vy ở lại Việt Nam luôn hay lại đi?
- Lần này chắc Vy không đi nữa, ba Vy cũng sắp mãn hạn tù rồi, Vy phải ở lại đây cùng ba.
- Ừm, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Đăng mỉm cười và Vy cũng vậy.
***
Liệu cô ấy có còn chút gì với mình không? Đăng luôn hỏi tự hỏi bản thân mình. Đã ba năm qua rồi, anh có bao giờ thôi nhớ về Vy đâu, có bao giờ anh thôi nghĩ về người con gái mà anh yêu đâu. Anh vẫn mãi yêu cô, hơn lúc nào hết trong thâm tâm anh, trong trái tim anh chỉ tồn tại bóng hình người con gái ấy mà thôi. Có đôi lần, anh tự nhủ với lòng mình phải quên cô ấy đi, phải xóa sạch những ký ức về cô ấy, nhưng chưa bao giờ anh làm được điều đó cả! Hôm nay gặp lại Vy, anh lại muốn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn thẳng vào mắt cô và nói rằng: Anh nhớ cô nhiều lắm.
Anh vẫn luôn yêu cô, nhưng liệu cô có còn tình cảm với anh không? Hay cô chỉ coi anh như người bạn?
Giả sử...
Nếu như...
...có cơ hội thì anh sẽ nói yêu cô một lần nữa, anh sẽ nắm chặt lấy tay cô, ôm chặt trái tim cô, không để cho cô rời xa anh thêm lần nào nữa. Nhưng chẳng hiểu sao, ngay lúc này, anh cảm thấy mình chẳng thể nào có một chút can đảm để nói ra điều đó. Có lẽ là lại là thời gian, lại là khoảng cách chăng?
"Vy có thích đường gió không?"
"Dĩ nhiên là có rồi, Vy còn muốn sau này, trên con đường này sẽ mọc lên một ngôi nhà nhỏ với cánh cổng sơn màu trắng và bên trên đó, sẽ là những giàn hoa giấy"
"Đăng sẽ giúp Vy làm những điều đó"
***
3. Vy
Sau ngày rời xa Đăng, ở nơi đất khách quê người Vy nhớ Đăng nhiều lắm, nhớ rất nhiều! Lúc nào trong đầu cô cũng hiện lên hình ảnh của anh, mỗi khi nhớ anh, cô lại khóc, cô lại thấy hối hận vì ngày đó, đã nói với anh những điều khó nghe đó, khi nói những điều đó trái tim cô như vỡ ra hàng trăm hàng ngàn mảnh vậy...đau đớn vô cùng. Anh cũng yêu cô, cô biết rằng anh không dễ dàng chấp nhận điều đó, cô nói ra như vậy chỉ mong là anh sẽ quên cô đi, thôi không nhớ về cô nữa.
Đã có lúc cô nghĩ rằng. khoảng cách địa lý, khoảng cách thời gian sẽ giúp cô quên đi anh thôi, tới một ngày nào đó, những hình ảnh về anh sẽ được cô xếp lại gọn gàng trong ngăn kéo ký ức, nhưng chẳng bao giờ điều đó xảy ra cả. Cô luôn nhớ về anh, cô vẫn luôn yêu anh. Trong trái tim cô, chẳng ai có thể thay thế hình bóng ấy, mãi mãi chẳng bao giờ.
Trở lại nơi đây, vẫn con đường đó vẫn hình bóng đó, vẫn khóe miệng vẫn nụ cười đó, chẳng có gì đổi thay cả, như tình yêu cô dành cho Đăng vậy.
Liệu anh còn tình cảm với cô không?
Liệu anh còn coi cô là người con gái trong trái tim mình không?
"Vy có thích đường gió không?"
"Dĩ nhiên là có rồi, Vy còn muốn sau này, trên con đường này sẽ mọc lên một ngôi nhà nhỏ với cánh cổng sơn màu trắng và bên trên đó, sẽ là những giàn hoa giấy"
"Đăng sẽ giúp Vy làm những điều đó"
***
Vy gặp Phương- cô bạn cùng lớp hồi còn học đại học
- Sao bà về mà chả báo cho anh em gì hết, bạn bè thế hả? Phương trách Vy
- Thì tôi đang tính tới chuộc lỗi với bà này- Vy cười
- Bà vẫn vậy, chẳng thay đổi gì cả? Phương nói
- Còn bà thì chắc lại để các anh xếp hàng dài mong ngóng đúng không? Hotgirl một thời mà lỵ? Vy cười lớn
- Thế bà đã gặp Đăng chưa?
- Tôi gặp Đăng hai lần rồi, tình cờ thôi
- Gặp rồi? Phương ngạc nhiên
- Thì có gì lạ đâu chúng tôi vẫn là bạn mà
- Ừm, chuyện cũng qua rồi mà.