Disneyland 1972 Love the old s
Thức đợi bình minh

Thức đợi bình minh

Tác giả: Sưu Tầm

Thức đợi bình minh

(Admin - ngắn "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ")


Viết cho tôi, viết cho một người bạn tôi, viết cho mọi người và cho cả những mối tình. Yêu là hạnh phúc hay cay đắng và khổ đau?


***


Đã mười năm rồi sáng nào Hoàng cũng dậy sớm đến ngồi bên cửa sổ nhìn về hướng mặt trời. Chính xác hơn cả chiếc đồng hồ.


Hoàng chưa bao giờ dậy muộn quá bốn giờ ba mươi phút sáng dù mùa đông hay mùa hạ. Chiếc ghế gỗ anh ngồi đã mòn vẹt, lên màu sáng bóng. Mỗi khi ngồi lên chiếc ghế gỗ ấy bao giờ Hoàng cũng giữ nguyên tư thế như lần đầu tiên đã cách đây mười năm, cũng như tâm trạng u buồn hệt như những buổi chiều cuối đông. Nét mặt, thế ngồi của anh dường như đã tạc vào bức tường loang lổ gần cửa sổ.


Thức đợi bình minh


Trước khi lấy vợ Hoàng là một thanh niên khá hoạt bát và sôi nổi. Anh ưa sự linh động, náo nhiệt nên bản thân anh là người hóm hỉnh và tế nhị. Thế nhưng từ khi lấy vợ anh trở lên khác hẳn. Anh tự biến mình thành một kẻ trầm tư với nét mặt luôn phảng phất nỗi buồn u uẩn không khác gì mấy nhà nho lỡ vận lên núi ở ẩn. Có gì bí ẩn sau khung cửa sổ vào mỗi buổi sáng sớm mà Hoàng say mê đến thế? Anh chờ đợi điều gì khi mặt trời mọc?


Vợ anh - chị Mai đã bao lần hỏi chồng như thế nhưng chưa lần nào Hoàng trả lời. Có những lần Mai đã hỏi rất chân thành nhưng chồng chị chỉ buồn rầu kể những câu chuyện không đâu vào đâu mà anh đã đọc được hay nghe ở đâu đó. Những câu chuyện có khi của nước ngoài, có khi trong nước nhưng chỉ duy nhất một đề tài về sự dối trá và phản trắc trong tình yêu. Nghe mãi rồi Mai cũng phát chán những câu chuyện của anh chồng gàn gàn, dở dở. Chị cũng không buồn dậy sớm cùng chống hay hỏi về điều bí mật sau khung cửa sổ vào mỗi buổi sáng sớm nữa.


Dù vợ phản ứng thế nào Hoàng vẫn cần mẫn từng ngày dậy sớm đến bên cửa sổ, ngồi nhìn về phái mặt trời mặc cho tiếng ngáy ngủ của vợ có to đến mức nào. Sáng nào anh cũng câm lặng như thế cho đến giờ đi làm mới chịu rời bỏ chỗ ngồi quen thuộc.


***


Cách đây mười năm Hoàng là một sinh viên chăm chỉ của một lớp đại học tại chức. Anh thầm yêu Mai ngay từ buổi học đầu... Khi đó Mai còn rất trẻ, chỉ mới 21 tuổi và đang yêu một kĩ sư trong ngành đóng tàu. Mối tình của Mai đã đi qua bao kỉ niệm đẹp với chàng trai kĩ sư tên Bảo. Ba năm Mai đi bên Bảo và hưởng trọn sự ngọt ngào của tình yêu với chàng kĩ sư đó. Có đôi khi dỗi hờn hoặc là Mai nói chia tay hay Bảo là người đề nghị chấm dứt mối tình ấy nhưng cuối cùng họ vẫn ở bên nhau. Hoàng biết vậy và thầm ước người đến đón Mai mỗi lần tan lớp sẽ là mình chứ không phải là Bảo. Nhưng hết năm thứ nhất, hết kì một năm thứ hai Hoàng chưa một lần được chở Mai trên chiếc xe cà tàng của mình. Anh yêu Mai, anh buồn và chỉ lặng thầm ngắm nhìn Mai. Học kì hai năm thứ hai, Hoàng và Mai vẫn thường tranh luận khá sôi nổi trên lớp về một đề tài nào đó. Có lần tranh luận gay gắt nhưng anh chưa khi nào ghét Mai. Ngược lại anh càng thêm yêu và Hoàng đã dùng cách thường xuyên trêu trọc Mai để che lấp tình cảm của mình.


Ngày cúng ông Táo về trời sinh viên trong trường đã được nghỉ tết. Ai cũng hóa hức bắt xe về quê sớm để đoàn tụ cùng gia đình. Nhà Hoàng ở ngoại thành nên anh không có cảm giác háo hức ấy. Hoàng không phải bắt tàu, anh phóng xe ba mươi phút là về đến nhà như bao buổi học khác. Anh nằm xem T.V chờ mẹ sắm sửa làm lễ tiễn ông Táo Bỗng Hoàng có điện thoại. Anh nghe máy và nhận ra Mai qua giọng nói rất trong và nhẹ. Bên kia đầu dây Mai đang khóc và muốn Hoàng đến trường ngay. Hoàng cố gặng hỏi nhưng nhất định Mai không nói chuyện gì. Mai chỉ khóc và bảo nếu Hoàng không sang ngay chị sẽ tự tử.


Hoàng lo lắng không hiểu chuyện gì. Mọi người về quê hết rồi sao Mai vẫn ở lại? Anh nghĩ có thể Mai bị mất ví không có tiền về quê hay gặp chuyện gì đó chẳng lành. Anh sốt ruột gọi cho mấy cô bạn gái chơi thân với Mai nhưng không ai biết chuyện gì. Hoàng càng thêm hoảng vì trời đã tối được một lúc lâu mà Mai lại không quen biết nhiều ở Hà Nội. Anh dặn Mai dù có chuyện gì cũng không được hành động dại dột, anh sẽ sang trường và gặp Mai ngay. Hoàng tức tốc gọi cho cô trưởng khoa nhà gần sát trường để cầu cứu khi anh chưa kịp sang. Hoàng vội vàng mặc áo, dắt xe và nói dối bố mẹ đi có chút việc.


Thức đợi bình minh


Cô trưởng khoa gọi lại bảo rằng đã sang trường để tìm nhưng không thấy Mai đâu. Hoàng lo lắng phóng xe bạt mạng trong đêm mùa đông lạnh buốt sang trường tìm Mai. Đến trường Hoàng không thấy Mai đâu, anh hốt hoảng nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng quanh khu vực trường vắng tanh. Lúc đó Mai từ một ngõ nhỏ đi ra. Hoàng mừng quýnh vì Mai vẫn còn sống. Anh cầm tay Mai lắc mạnh và hỏi:


- Có chuyện gì vậy, nói anh nghe xem nào?


Mai chán nản và thản nhiên bước đi. Hoàng lật đật dắt xe chạy theo. Đến chỗ có đèn sáng anh mới biết Mai khóc rất nhiều. Hoàng xót xa cởi áo khoác trùm lên người Mai. Mai quay lại nhìn anh òa khóc nức nở.


- Em buồn lắm, chỉ muốn chết thôi anh ạ!


- Sao em lại nghĩ quẩn vậy? Chuyện gì nói ra xem anh có thể giúp được gì không nào?


Mai lại tiếp tục bước đi. Đến một quán nước Mai ngồi bệt xuống. Hoàng dựng xe ngồi xuống bên Mai vỗ về, động viên. Cuối cùng Mai cũng thú nhận:


- Em chia tay với Bảo rồi! Anh ta là người chủ động trong chuyện này anh ạ! Em đã đồng ý nhưng anh ta lại quay lại đay nghiến em, em khổ quá! Bây giờ em chỉ muốn uống rượu thôi, anh uống cùng em nhé!


Hoàng dỗ dành mãi cuối cùng Mai cũng đành uống cốc nhân trần và ăn một quả xoài xanh. Đêm đó Hoàng đã được chở Mai về phòng trọ. Chờ Mai vào phòng được một lúc rồi anh mới tức tốc phóng xe về nhà.


Sau lần ấy Hoàng gần gũi với Mai hơn. Có lần Mai đã mời Hoàng về phòng mình ăn trưa. Cũng trong căn phòng đó Hoàng đã được tận hưởng sự ngọt ngào của nụ hôn đầu đời với Mai và trở thành điểm tựa tinh thần cho chị. Hai người đã yêu nhau như thế.


***


Sau lần nói chia tay, Bảo luyến tiếc nên cố tìm mọi cách níu giữ Mai nhưng không được. Bảo hay uống say đến nỗi không tự về nhà nổi. Mỗi lần như thế Bảo lại gọi cho Mai kể lể, than khóc. Dù đang làm gì Mai cũng bỏ hết tìm đến với Bảo. Chị đưa Bảo về nhà, thậm chí đưa về phòng mình chăm sóc. Suốt những đêm dài Mai khóc bên người yêu cũ. Có lần Hoàng còn chở Mai đi tìm người yêu cũ trong mưa.


Những lần ấy Hoàng cảm nhận rõ Mai vẫn còn nặng tình với Bảo lắm. Anh biết Bảo vẫn còn hiện hữu trong tim Mai, thậm chí lớn hơn cả Hoàng. Hoàng buồn và tủi cho bản thân mình. Anh xót cho người yêu vì Bảo liên tục đay nghiến, lục vấn Mai vì sao không quay lại với mình. Mai không dứt khoát trả lời mà luôn lưỡng lự. Chị liêu xiêu đi giữa hai người đàn ông, một của ngày xưa, một của bây giờ. Mai bị khủng hoảng trầm trọng nhưng Bảo vẫn không buông tha cho chị. Hoàng dành trọn tâm hồn mình để sưởi ấm linh hồn đang tan vỡ của Mai. Anh nhặt nhạnh từng mảnh vỡ tâm hồn Mai và dần khôi phục được sức sống trong Mai. Chị đã vượt qua được nỗi đau để đến với Hoàng. Nhưng bao kỉ niệm của mối tình đầu, hình ảnh của người yêu cũ vẫn sống trong Mai. Chị vẫn giữ nguyên vẹn tất cả những gì đã có với mối tình đầu tiên. Chị hay kể về chúng cho Hoàng nghe, chị thường so sánh Bảo với Hoàng.


Những lần như thế Hoàng héo hon từng khúc ruột. Một nỗi đau âm ỉ gặm nhấm trái tim anh từng phút từng giờ. Yêu Mai, dành trọn tất cả cho người mình yêu nhưng chưa khi nào anh được hạnh phúc. Dù vậy anh cũng không thể dời bỏ Mai bởi hình như anh mắc phải một lời nguyền từ kiếp trước. Hoàng cảm nhận rõ mỗi lần ở bên anh Mai như một cái bóng.


Không níu giữ được người yêu Bảo đau đớn xin chuyển công tác. Tuy vậy anh vẫn thường viết những bức thư ngập tràn tình cảm và hy vọng gửi cho Mai. Mỗi lần nhận được thư của người yêu cũ Mai buồn mất mấy ngày nhưng cuối cùng chị vẫn hồi âm. Trong những bức thư ấy Mai vẫn không dứt khoát để Bảo hiểu ra thực tế giữa hai người vì cô lo Bảo sẽ đau đớn mà làm điều gì đó dại dột.