Old school Easter eggs.
Số mệnh

Số mệnh

Tác giả: Sưu Tầm

Số mệnh

"- Nó nói với tôi đầy ấm ức, bấm nút tắt nguồn máy điện thoại và tiếp:


- Tiền thì chẳng đưa được một xu, còn bắt người ta về tấp lự, hai ngàn chứ có phải hai chục cây số đâu. Cả đi lần về tốn gần hai triệu bạc. Chỉ tìm cách gây khó cho người ta không hà. Bà biết hông, hôm tui nhận được giấy mời tham gia tập huấn kì này, ổng nói: "Cô lo công chuyện ở nhà đi, đàn bà học lắm mà làm gì, hay là mong ra ngoài đó để được gặp cái thằng bồ của cô?"...


- Chồng bà cũng biết bà có anh ấy à?


- Ừa, anh vẫn hay gọi cho ổng, nhất là những khi ổng làm khó cho tui.


- Chồng bà không ghen sao?- Tôi bắt đầu cảm thấy thật tò mò.


- Ổng thừa biết ngày đó tui lấy ổng chỉ vì hận anh quá...


- Nhưng anh ta có cái quyền của kẻ làm chồng.


- Ổng chỉ có quyền đối với thể xác của tui. Còn tâm hồn thì không thể.


- Vậy thì sao bà không bỏ quách anh ta để mà sống với anh Thẽm của bà đi.


Đôi mắt sắc sảo của nó như tối lại, giọng nó chùng xuống một cách lạ lùng:


- Đó là cả một câu chuyện dài...


Thẽm không phải là tên thật của người đàn ông ấy. Đó là một cách để người ta gọi những người chỉ có toàn con gái. Mười chín tuổi, nó quen anh trong dịp giao lưu giữa một số trường sư phạm ở hai miền Bắc, Nam. Người đàn ông, người thầy giáo bốn mươi ba tuổi ấy đã làm trái tim thiếu nữ của nó rung lên giai điệu mãnh liệt của tình yêu đầu đời. Tiếp sau những ngày của đợt giao lưu là những cuộc điện thoại dài hàng tiếng, với những ăm ắp nhớ thương và khát khao về một tổ ấm. Nhưng tất cả bỗng tan tành khi nó phát hiện anh đã là chủ một gia đình với một người vợ rất đảm đang và ba đứa con gái xinh xắn. Nó trả thù sự dối trá lọc lừa của người đàn ông ấy bằng chính cuộc đời của mình, bằng cuộc hôn nhân với kẻ mà nó không vấn vương một chút gì gọi là yêu thương. Nhưng nó không bao giờ quên được người ấy. Nhất là khi mà chồng nó không phải là tấm lưng vững chãi cho nó có thể ngả vào. Những cuộc điện thoại Bắc- Nam lại nối mạch. " Mỗi ngày được nghe thấy tiếng anh là tui thấy có đủ niềm vui và nghị lực để làm mọi chuyện". - Nghĩ lại ánh mắt của nó lúc gặp người đàn ông ấy, tôi tin nó thật lòng.


Nhạc chuông điện thoại đổ dồn lúc nửa đêm làm cả hai đứa thức giấc. Tiếng thút thít của chị ở đầu bên kia khiến tôi tỉnh hẳn, hoảng hồn:


- Chị! Có việc gì thế, nói cho em nghe đi.


- Khổ quá em ơi, chị biết phải làm thế nào bây giờ?


- Nhưng mà có chuyện gì cơ chứ, chị nói đi để em còn biết đường mà giúp chứ.


Qua lời kể nghẹn ngào của chị, tôi tạm hình dung được đầu đuôi câu chuyện. Chồng chị chẳng hiểu nghe mấy thằng bạn đồng nghiệp dụ dỗ thế nào kí đơn kiện ông giám đốc công ti, về chuyện tài chính gì đó mà anh ta chẳng có chút hiểu biết gì, bởi có bao giờ anh ta để tâm đến những chuyện đó đâu. Chẳng ngờ kết quả thanh tra không thấy gì khuất tất. Thế là anh ta mang tội vu khống. Nhưng ông giám đốc hứa sẽ cho anh ta một lối thoát nếu người đến nói chuyện với ông ta là chị. " Người như em mà phải chịu làm vợ một thằng như nó thì thật phí cả một đời" – Chị rùng mình khi ánh mắt ve vãn của ông ta bất chợt hiện lên...


- Thế chồng chị phản ứng thế nào? – Tôi nóng ruột hỏi.


- Chẳng thế nào cả. Anh ấy chỉ nói với chị về điều kiện của ông ta rồi lặng thinh.


- Lặng thinh nghĩa là sao?


- Chị cũng hỏi anh ấy câu đó nhưng anh ấy bảo: nếu sự nghiệp của anh mà tan tành vì chuyện này thì anh chết mất. Chị phải làm thế nào đây, thấy chết mà không cứu thì còn gì là tình nghĩa vợ chồng.


- Tình nghĩa cái con khỉ, cứ để cho anh ta chết – tôi nổi cáu – nếu biết đến chữ tình nghĩa thì anh ta đã không làm thế. Chị đừng có làm gì dại dột, cứ để từ từ cho em nghĩ cách đã.


Gác máy rồi mà tôi thấy cục tức còn nổi đầy trong cổ. Chỉ cần một câu hỏi của nó, sự việc sẽ được tôi thuật lại vắn tắt ngay tức thì. Nhưng nó không hỏi gì cả, chỉ thủng thẳng bảo:


- Đừng nói với tui rằng ông anh rể đòi thí chị gái bà để thoát thân đấy nhé.


- Tai bà thính đến nỗi nghe được chị tôi nói qua điện thoại à?


Nó bật dậy như chiếc lò xo:


- Khốn nạn, sao trên đời này lại có những hai thằng đàn ông khốn nạn y chang nhau vậy cà?


- Cái thằng khốn nạn kia không phải là chồng bà đấy chứ?


- Hừm, chỉ vì một bài báo thôi mà nó nỡ thí tui cho lão phó chủ tịch tỉnh đấy.


- Bà đã nghe theo à?


- Đã là như thế nếu không có lời khuyên của anh.


- Thẽm á? Anh ấy khuyên bà thế nào?


- " Em cứ làm như nó muốn, nếu thấy nhân cách của mình chỉ rẻ mạt thế thôi"


- Kết quả thế nào?


- Ổng bị treo bút mười tám tháng. Và đến bây giờ vẫn còn oán hận tui về chuyện đó.


Tôi không hỏi gì thêm nữa, trả lại sự tĩnh lặng cho căn phòng. Nhưng đêm hôm đó, cả hai đứa tôi đã thức chong chong.


Hai mươi chín ngày tập huấn trôi qua thật nhanh. Hơn hai chục ngày phòng tôi phải tiếp khách đều đều các buổi tối. Hầu như tôi phải di tản, hoặc kiếm cớ đi đâu đó để họ có chút tự do. " Sao bà không cùng anh ấy đi dạo loanh quanh ngoài kia, nhiều khi tôi muốn nghỉ sớm. Bất tiện quá." Có lúc tôi đã cáu với nó. Nhưng tôi lại thấy nó có lí: " Nếu chỉ có riêng hai người ở nơi nào đó ngoài kia, tui sợ sẽ không giữ được mình". Có cái gì đó như nỗi khát khao đang bị nén laị trong nó. Tôi liên tưởng và thấy thật tội cho chị tôi. Nhưng khuyên chị tôi có thể nghĩ thoáng được như nó là điều tôi không thể làm. Thật quá khờ khạo, thật quá phiêu lưu. Nó sẽ được gì sau hơn hai chục ngày bên người ấy? Chỉ ngày mai thôi, hai người bọn họ lại kẻ Nam người Bắc mất rồi. Phải chăng chính cái khoảng cách hai ngàn cây số ấy đã khiến tôi mủi lòng khi người đàn ông ấy muốn ngủ chung phòng với chúng tôi. " Thông cảm cho bọn anh, nhé, mai anh phải về sớm vì công việc ở trường gấp lắm rồi, chỉ còn đêm nay thôi, cho bọn anh có thêm vài giờ trò chuyện..." Tôi thật độc ác nếu cứ mãi cương quyết chối từ. Nhất là khi nhìn đôi mắt thường ngày sắc sảo của nó giờ đây buồn thăm thẳm. Mười giờ đêm... Cũng chỉ còn vài tiếng nữa... hai nghìn cây số cách xa...Tôi chậc lưỡi. Chiếc đệm mút được lột ra trải xuống đất. Hai đứa tôi ngủ trên giường. Trước khi đi ngủ, tôi không quên thì thầm nhắc nó: "Chỉ còn một đêm nay thôi, đừng có dại dột đấy". Nó cười như muốn nói "Có bà ở đây, tụi tui có gan to bằng trời cũng hổng dám làm gì". Tôi thiếp đi trong khi tiếng rì rầm của họ vẫn đều đều.


Nửa đêm tôi chợt tỉnh trong ý thức về điều gì đó bất an. Qua thứ ánh sáng nhờ nhờ từ những ngọn đèn đường hắt qua cửa kính phòng nghỉ, tôi nhận ra chỉ còn một mình tôi trơ trọi trên chiếc giường đôi. Còn nó chắc chắn đang ở cùng anh dưới đệm kia, chỉ cách nơi tôi nằm chưa đầy hai mét. Tiếng rì rầm phát ra từ đó:


- Chỉ còn đêm nay là phải xa em rồi, hãy để anh được yêu em như anh hằngkhao khát.


- Hai mươi ngày bên nhau, vẫn chưa thoả sao. Anh Thẽm của em nảy lòng tham lam từ bao giờ vậy? ...Đừng ..