XtGem Forum catalog
Những lá thư từ ban công

Những lá thư từ ban công

Tác giả: Sưu Tầm

Những lá thư từ ban công

(Admin - "Tháng năm không ở lại")


Cho đến một ngày, tôi thấy ở góc ban công một cái may nghe nhạc và một mảnh giấy nhỏ. Điều kì lạ là bên ngoài tờ giấy viết tên tôi.


***


Vị trí đặc biệt


Với đôi mắt to đẹp (theo lời cô giáo tôi) và quan trọng là không bị cận, tôi được xếp ngồi cuối lớp, đầu bàn cuối. Một vị trí chiến lược mà học sinh nào cũng mơ ước: tha hồ làm việc riêng, kiểm tra mà lỡ quên tí thì quay cóp cũng okie... Chỗ đó càng đắt giá hơn, là niềm mơ ước của phe áo dài lớp tôi và cả những lớp bên cạnh bởi bàn đối diện dãy bên là chỗ của Quân.


Phạm Minh Quân – cái tên luôn được xướng lên cùng những tràng pháo tay rầm rộ mỗi lần trường khen thưởng học sinh tiêu biểu. Đã học giỏi lại còn đẹp trai. Đã thế lại là đội trưởng đội bóng rổ. Mà bóng rổ thì cô nàng nào chả mê, dù chẳng biết tí gì.


Chính vì thế mà tôi treo cái biển to đùng: "cho thuê chỗ ngồi cạnh mỹ nam". Những tiết học với thầy cô dễ tính, tôi thu được ối chiến lợi phẩm từ phi vụ này, toàn kẹo bánh với trà sữa. Kế hoạch kinh doanh bị dập tắt bởi chủ nhân bàn đối diện.


- Bà mà không thôi là tôi méc cô chủ nhiệm đấy – Quân quay sang đe dọa.


- Ông cứ thử mách xem – tôi vênh mặt thách thức.


Những lá thư từ ban công


Sự cố...


Buổi sáng, tôi thức dậy bởi những vạt nắng chiếu vào phòng với cái đầu đau váng vất. Buổi sáng, trời đẹp, nắng nhẹ, gió nhẹ. Mọi thứ đều nhẹ nhàng tinh khôi trừ cái đầu nặng trịch u uất của tôi. Chả hợp lòng người tí nào. Tôi chỉ nghĩ được thế bởi trong đầu tôi bây giờ là mớ bòng bong.


Suốt đêm qua, tôi nghĩ về chuyện của bố mẹ. Từ những rạn nứt nho nhỏ đến những mâu thuẫn lớn hơn làm nên bầu không khí tích điện trong nhà. Và nó đã phát nổ vào hôm qua, bố mẹ quyết định li hôn. Tôi là người biết cuối cùng. Ngồi lặng đi nghe bố mẹ giải thích, hai chị em tôi có cùng một biểu cảm đó là thẫn thờ. Bà chị dù đã biết trước vài ngày vẫn bị sốc nhẹ vì nhanh quá. Còn tôi, tất nhiên là sốc toàn tập. Có khác gì sét đánh ngang tai đâu...


Thôi không nghĩ nữa!


Tôi sửa soạn rồi lao ra bến xe bus đến trường. Sân trường lác đác vài học sinh, tôi cuống cuồng chạy như bay lên cầu thang. Lớp vắng tanh. Ôi cái đầu tôi, hôm nay đổi giờ học mà!!!


Bỏ cặp vào hộc bàn, tôi chạy ra ban công ngồi. Cả trường duy nhất lớp tôi có hai cửa và có một ban công nhỏ ở cửa sau, nhìn xuống dưới là sân bóng. Giờ ra chơi, chỗ ban công chật hẹp lúc nào cũng đông đúc. Tụi lớp tôi tán dóc ngoài đó, nhìn xuống sân bóng hay đơn giản là để chụp ảnh tự sướng. Tôi ngồi đấy, trong một thoáng, khóc một cách ngon lành. Nước mắt là thứ tôi luôn tiết kiệm nhưng không thể dừng lại khi đã đổ. Dẫu sao, những giọt nước mằn mặn ấy cũng như nước muối vậy, có khả năng xoa dịu, khử trùng vết thương rất tốt.


Trở lại lớp vẫn chưa có đứa nào, lớp học bá đạo của tôi chỉ đầy đủ trước giờ học một phút. Và tôi phải cảm ơn vì điều đó, không đứa nào thấy tôi khóc cả.


***


Thư điện tử gửi bằng ... tay


Từ hôm đó, ngày nào tôi cũng đi học sớm. Thay vì xe bus tôi đi xe đạp để ngắm đường, ngắm người qua lại, ngắm sự nhộn nhịp của phố gửi vào đó nỗi buồn của mình. Tôi là thế, thích tàng hình trong đám đông, cảm giác ấy rất thú vị. Và để trèo lên ban công nhỏ kiếm chút bình yên suốt những ngày sóng gió kia.


Cho đến một ngày, tôi thấy ở góc ban công một cái may nghe nhạc và một mảnh giấy nhỏ. Điều kì lạ là bên ngoài tờ giấy viết tên tôi.


Đến: cô nàng khóc nhè


Chủ đề: chỗ ban công


Suốt tuần nay, cậu chiếm chỗ ngồi buổi sáng của tớ đấy.


P/s: mà khóc gì nhiều thế ??? nghe nhạc đi !


MNBĐD.


Kiểu thư điện tử gửi bằng tay à? Tôi giật mình đánh thót nhìn quanh. Không có ai. Cái thư này xuất hiện từ lúc nào không biết. Lại còn là chữ con trai nữa chứ. Ôi bí mật của tôi ! Lại còn cả cái máy nghe nhạc này nữa chứ. Cả playlist sao chỉ có một bài mà lại không có tên nữa chứ. Đứa nào hù mình chăng, nhạc rùng rợn à hay tiếng la hét. Liều mình tôi nhấn nút 'play'. Là giọng của Emilia:


"I'm a big big big girl


In a big big world


It's not a big big thing if you leave me


But I do do feel


That I too too will miss you much" .


Giai điệu quen thuộc mà tôi chỉ nghe mỗi khi buồn. Thế mà một tuần nay tôi quên mất liều thuốc hiệu nghiệm này.


Suốt buổi học, tôi nhìn khắp lớp, quan sát kĩ từng đứa xem đứa nào khả nghi nhất. Cuối cùng, một cách bất lực, tôi để lại lá thư tương tự chỗ ban công:


Đến: MNBĐD


Chủ đề: cậu là nhân vật nào trong lớp vậy ???


Thanks! Nhưng cậu là bạn nào để tớ còn trả lại máy nghe nhạc.


P/s: tớ không khóc nhè.


HTT.


***


Những nữ thám tử


Buổi tối, cuộc họp khẩn diễn ra tại lớp học thêm.


- Tụi mày điều tra xem đứa nào trong lớp hộ tau đi.


- Đưa xem cái thư nào – cái Ngọc nhanh nhảu.


- Xem chữ đi mày – cái Anh thêm vào.


- Thôi ! Dừng lại hết, mai đến sớm là biết đứa nào, chả phải mày để lại đó lá thư à? - Nguyệt lên tiếng.


Cả bọn ngớ người. Hờ, nó thông minh nhất hội, lớp trưởng mà có thế mới quản được lớp học bá đạo của tôi.


Sáng hôm sau, tôi đạp như bay đến lớp. Đến sớm nhất trường luôn, tất nhiên là không kể mấy tên trog đội bóng rổ đang tập tành chuẩn bị cho giải đấu. Có đến ba đứa lớp tôi trong đội bóng rổ. Tôi khựng lại ở bậc cầu thang cuối cùng. Biết mặt cậu bạn bí ẩn này rồi sẽ nói gì nhỉ.


- Hờ cái này mình chưa nghĩ tới. Chậc! Kệ cứ đi cái đã.


Ban công trống trơn không một bóng người. Chỉ có lá thư của tôi đã được thay bằng một lá thư khác mà thôi.


Đến: Thủy tinh


Chủ đề: máy nghe nhạc


Cái máy nghe nhạc cậu cứ giữ đi, khi nào cần tớ sẽ tự xuất hiện để lấy.


MNBĐD.


Ôi không chịu nổi cái trò bí ẩn này mất. Tôi đập bàn liên tục:


- Lần này mấy bà phải ra tay thật sự rồi – tôi nói với ba cái mặt đang nhìn mình một cách biểu cảm...


Tôi không tin ba đứa bạn thân của tôi, toàn những quan chức cấp cao trong lớp mà không tìm ra nhân vật nào đứng sau vụ này: một lớp trưởng, một lớp phó, một tổ trưởng chứ có ít gì đâu.


Những lá thư từ ban công


Những lá thư từ ban công


Đến: MNBĐD


Chủ đề: máy nghe nhạc


Thôi mà với lại tớ không quen dùng đồ người khác. Mau mau cho tớ biết đi để trả lại thề là trong bí mật.


P/s: tại sao lại là "Big big world",


HTT.