Ring ring
Như là những hạt mưa lạc lối

Như là những hạt mưa lạc lối

Tác giả: Sưu Tầm

Như là những hạt mưa lạc lối

Thế giới bảy tỷ người, có thể vì vô tình mà chạm phải nhau đã là nhân duyên...


***


1.


Những ngày cuối cùng của một mùa nắng dài thườn thượt lặng lẽ ra đi mang theo tất cả lấp lánh, ấm áp và trả lại cái sắc xám ão não của những vệt mây khuất sau khung cửa. Tán lá xanh sẫm lay động trong gió ướp đầy khoảng không hương thơm tươi mát, ẩm mềm.


Những ngày này, tôi thường lười biếng nằm lặng yên nghe tiếng mưa âm vang nơi gác mái, hít hà chật căng lồng ngực mùi đất trộn lẫn hơi nước len chặt cánh mũi. Giấc ngủ thường bị ngắt quãng bởi tiếng lanh canh của chiếc chuông gió nhỏ đung đưa khe khẽ.


Mùa mưa.


Thời gian của những hiền lành và dịu dàng của ký ức tràn về... xao xác những rung động nhỏ nhặt nhất trên từng ngón tay duỗi dài đơn độc và trong từng hơi thở miên man khẽ khàng....


Như là những hạt mưa lạc lối


Tối mất ngủ, tôi bắt đầu lên mạng tìm kiếm một người xa lạ nói chuyện.


Chính trong cái nơi thường xuyên nảy sinh những ngờ vực về sự thật và tin tưởng nhiều đến mức trở thành một điều bình thường lại thấy bản thân nhẹ nhõm nhất. Có thể đóng vai người này, vào vai người kia, hoặc đơn giản là chính mình, ngồi tâm sự những nhỏ nhặt ẩn giấu. Lúc chán chường có thể lặng lẽ biến mất không vết tích, không băn khoăn.


***


Đầu tháng Sáu, tôi gặp anh trên mạng.


Ngay lập tức, có cảm tình về sự chân thật không giấu giếm, một cuộc sống phóng khoáng luôn bị chi phối bởi cảm xúc mà trong mắt nhiều người bị cho là khác thường. Tôi lại thích những đối tượng như vậy, không ngần ngại bộc lộ khiếm khuyết của bản thân.


Vì trên đời này có gì là hoàn hảo, có gì là tuyệt đối?


Chẳng thà là méo mó, xô lệch vẫn hơn trăm vòng tròn đều đặn như nhau...


Anh nói từ ngày ra trường đã đổi việc rất nhiều lần, máy tính, quảng cáo, bảo hiểm, kiến trúc... hầu như đều có chút kinh nghiệm nhưng tất cả đều không gây hứng thú. Bắt đầu và kết thúc một ngày trong đống giấy tờ, buộc bản thân mỉm cười với mấy câu chuyện nhạt thếch xung quanh, chứng kiến sự ganh ghét, ích kỷ những con người được gọi tên " đồng nghiệp" khéo léo che giấu, làm việc gì cũng phải căng thẳng nhìn mặt sếp để lương cuối tháng còn nguyên vẹn. Cuộc sống như vậy, dẫu lương có cao đến mấy nhưng có gì tốt?


Vì vậy, hiện tại đã bỏ việc. Làm nhân viên trong một quán coffee, mỗi ngày nhìn ngắm nụ cười thỏa mãn của từng người khách khi bước ra cửa, không phán xét bất kì ai, lại được đắm chìm trong những giai điệu dịu dàng của Secret Garden, nào Silent Speaks, Sarabande, Searching for the past, Sleepsong... Có thời gian rảnh để đọc sách, xem phim, suy nghĩ, mộng mơ, dùng số tiền ít ỏi kiếm được thỏa mãn sở thích của bản thân, dù không nhiều, nhưng nhẹ nhõm...


Tôi hỏi: "Vậy tương lai thế nào?"


"Sống thật thà."


Chính vì câu trả lời này mà đồng ý gặp nhau không cần đến nửa giây đắn đo.


Thế giới bảy tỷ người, có thể vì vô tình mà chạm phải nhau đã là nhân duyên...


Như là những hạt mưa lạc lối


2.


Cuộc sống đã quá chừng rối rắm, nên nếu được, hãy để tình yêu đơn giản một chút...


Anh có một người bạn gái, quen được bốn năm, là bạn thời Đại học. Một cô gái xinh đẹp, lanh lợi, nói cười luôn miệng. Sau khi tốt nghiệp, nhanh chóng được đề bạt lên làm trưởng phòng kinh doanh trong một công ty marketing nổi tiếng trong thành phố.


Đều đặn, các buổi tối cuối tuần, họ đều gặp nhau. Xem phim, ăn tối, uống coffee, nắm tay, ôm, hôn, tiễn nhau về, làm những việc mà các cặp đôi khác thường làm. Như một thói quen.


Thỉnh thoảng, họ lại cãi nhau. Cô muốn anh vào làm ở những công ty lớn, thăng tiến trong sự nghiệp, nếu may mắn còn có thể tu nghiệp ở nước ngoài. Anh thường im lặng nhường nhịn những lúc như vậy.


Đối với một người con gái thông minh, giỏi giang, có nhiều mục tiêu như cô, mong muốn đối phương được như vậy là điều đương nhiên. Mang lại sự ổn định, yên ổn không phải là mong ước của mọi cô gái đối với bạn trai mình hay sao?


Anh nói với tôi, cô ấy tuy quan trọng, nhưng anh lại không muốn buộc mình làm những việc bản thân không thích.


Đôi lúc, tôi thấy lạ. Có những cô gái tìm thấy niềm vui khi sử dụng mỹ phẩm của L'Oreal, đầm Mango duyên dáng, tay lủng lẳng chiếc Hermès, chân khua lộp cộp đôi Jimmy Choo... Nhưng đối với mối tình đẹp đẽ từ thời đi học, đối với chàng trai dịu dàng bên cạnh, lại không thấy chút ấm áp.


Suy cho cùng, thì cô gái đó vốn dĩ không có lỗi. Đối với một người luôn không bằng lòng với những gì đã có, thì bao nhiêu là đủ đầy?


Đó là tình yêu sao, anh?


Cuộc sống đã quá chừng rối rắm, nên hãy để tình yêu đơn giản một chút. Đừng phức tạp mọi thứ...


Cứ như vậy, mùa mưa năm đó lặng lẽ trôi bằng việc ngồi bên cửa sổ, sưởi ấm đôi tay bằng tách coffee sữa nghi ngút khói, mắt dõi theo những vệt nước chảy dài trên kính và đếm bóng ô đủ màu sắc vội vã lướt trên phố. Một chiếc cupcake chocolate xinh xắn, ngọt ngào. Những giai điệu da diết đến thắt lòng ôm siết nỗi cô đơn giấu chặt nơi vai gầy run rẩy chờ được khoác thêm áo. Và quen biết một chàng trai với nụ cười mỏng manh như sương đã có người yêu...


Như là những hạt mưa lạc lối


3. Với anh, em có phải là người lạ?


Tôi nghĩ rằng mình nên bắt đầu từ bỏ thói quen uống coffee quá nhiều. Không hẳn là nghiện mà đã dần trở thành một thói quen. Cái chất đắng đọng lại trên đầu lưỡi ấy như mê hoặc tôi, đổ đầy cảm giác ấm áp mỗi lúc cô độc nằm trong căn hộ nhỏ một mình lắng nghe tiếng chuông gió đung đưa nhè nhẹ trong không trung. Rồi lại bắt đầu quen với việc để mi mắt khép ngoan vào lúc trời tờ mờ sáng.


Những thói quen không tốt nối tiếp nhau như những toa xe lửa cũ kỹ dài dằng dặc. Thật không dễ dàng gì có thể từ bỏ.


Những lúc rảnh, tôi thường đến "Lạc" vào buổi chiều để có thể lặng ngắm khuôn mặt anh sáng bừng, chăm chú nâng niu từng tách coffee cho khách. Sau đó, lại cùng nhau đi bộ về, hít thở không khí trong lành ban đêm và cái tĩnh mịch hiếm hoi, nói những câu chuyện không đầu không cuối


Đó là khoảng thời gian bình lặng. Khi bầu trời sáng trong từ từ chuyển sang đêm đen ấm áp và an yên. Những cửa tiệm sáng đèn lấp lánh sang trọng. Những cặp đôi tay trong tay hạnh phúc, nói cười luôn miệng.


Khoảnh khắc đó, sự biến đổi đó luôn mang theo phong vị ngọt lành, phảng phất chút hạnh phúc an ủi thị giác.


Thỉnh thoảng, chúng tôi thường đến một tiệm bán đĩa nhỏ, cũ kỹ, nằm trong góc một con hẻm. Trong thời đại mà con người ta có thể dễ dàng nghe một bản nhạc chỉ bằng một cái click chuột, những chiếc CD dần trở nên xa lạ. Có thể vì thế mà khá vắng khách


Tiệm không lớn, những kệ đĩa xếp sát nhau chỉ chừa lại lối đi nhỏ xíu. Phấn lớn ở đây là rock. Bốn bức tường dán đầy những tấm poster của những tay rocker xăm trổ những hình thù kỳ quái, mặc trên mình những chiếc áo thun đen. Tôi không biết nhiều về thế giới đó.


Không sao. Âm nhạc rất bao dung, nó dung nạp tất cả, bất kể là chuyên nghiệp, sành sõi hay ngoại đạo. Chỉ cần em cảm nhận nó bằng trái tim..