Ngủ ngon anh nhé
Ngủ ngon anh nhé
Anh sẽ luôn lắng nghe mọi điều em nói, anh sẽ luôn ở cạnh em... Em hãy sống hạnh phúc, đừng lãng phí cuộc sống của mình, vì anh đã để dành cho em. Hãy tin anh, em nhé!
Tháng Mười đến, ngoài trời thoảng những cơn gió thu đầu mùa. Người ta nói, mùa thu là mùa của tình yêu. Bầu trời cao trong xanh, những tia nắng nhẹ nhàng trải xuống lòng đường, tan cùng những chiếc lá vàng khẽ đưa mình theo gió. Những cơn gió lạnh về, người ta cần lắm những cái ôm nhẹ, những tàn tay để sưởi ấm...
Chiều tối hôm đó, trong quán cà phê nhỏ, có đôi tình nhân dựa vào vai nhau, trò chuyện trong tiếng dương cầm dịu êm.
-Anh à, em hỏi anh điều này nha!
-Ừ, em hỏi đi.
-Nếu ví dụ nha, ví dụ thôi nha, nếu một ngày tử thần xuất hiện, đòi bắt một trong hai chúng ta, anh sẽ làm gì?
-...
Anh sẽ... bảo ông ấy hãy bắt em đi và để anh sống...
-Anh!... Thật thế sao... – Cô gái thoáng buồn...
Nhìn đôi mắt rưng rưng của cô, anh khẽ mỉm cười, lay lay chiếc mũi xinh xắn của cô như anh thường hay trêu đùa.
-Thôi đừng hỏi nữa, đồ ngốc! Tự dưng lại đem hỏi chuyện đó ở đây. Ngốc quá đi thôi, đừng dỗi nữa nào!
-Ai thèm dỗi đâu, em ghét anh rồi – cô gái nũng nịu quay đi.
-Đừng dỗi nữa mà... Anh chở em đi ăn kem đền nè, chịu không?
-Hai cái nha!
-Ừ, bé con của anh ăn tham quá cơ!
Trên đường phố tấp nập hôm đó, có một chàng trai và cô gái nắm tay nhau thật ấm áp, nói cười vui vẻ, trên tay là chiếc kem ốc quế chocolate, hương vị mà cô bé thích nhất. Họ hòa vào dòng người trên đường trong niềm hạnh phúc ấm áp. 10 giờ rồi, anh phải đưa cô về nhà. Về đến nhà cô, anh không quên dặn dò như một thói quen:
-Đừng online khuya đấy nhá, em xấu đi anh không yêu nữa đâu!
-Em biết rồi mà. Anh về cẩn thận nhé!
Cô bé lém lỉnh hôn vào má anh rồi chạy vào nhà. Cô bé vẫn vô tư, hồn nhiên thế. Anh vẫn cứ đứng đó, nhìn tới khi cô vào nhà. Bất giác, anh nghĩ lại cuộc trò chuyện trong quán cà phê... Có một chút gì đó thoáng buồn, anh khẽ mỉm cười:
-Hình như, anh nghĩ lại rồi... Câu trả lời khác cơ em ạ...
Anh là sinh viên từ quê lên Hà Nội học Đại học, cô là tiểu thư con nhà khá giả. Họ cùng học một trường, hoàn cảnh khác nhau, nhưng có lẽ số phận đã đưa họ tình cờ đến với nhau. Anh là đội trưởng đội bóng rổ, thông minh tài giỏi, lại đẹp trai. Cô là thành viên đội cổ vũ, xinh xắn, hoạt bát và đáng yêu. Trận thi đấu bóng rổ đầu tiên của anh mà cô ra sân cổ vũ, anh và cô đã gặp nhau, để rồi họ yêu nhau cho đến nay. Giờ anh đã là sinh viên năm cuối, còn cô là năm thứ hai.
Cha mẹ anh vốn mất từ khi anh còn nhỏ, anh lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của bà ngoại. Nhưng bà anh đã cao tuổi, bà đã mất khi anh học Đại học năm thứ hai. Cuộc sống của anh vì thế mà càng khó khăn hơn. Anh phải đi làm kiếm tiền trang trải cho cuộc đời sinh viên của mình.
Nghị lực và sự thông minh đã giúp anh có được công việc trong một doanh nghiệp nhỏ, không dư dả nhiều, nhưng anh vẫn luôn đối xử tốt với cô. Anh từ chối mỗi khi cô có ý muốn giúp anh trả tiền học, từ chối khi cô muốn tìm cho anh một khu trọ tốt hơn. Anh biết, cô yêu anh, nhưng một người con trai không muốn người yêu phải lo mọi việc cho mình. Anh có trí tuệ, có sức khỏe, anh sẽ mang đến hạnh phúc cho cô, không ngồi chờ cô mang hạnh phúc đến cho mình.
***
Sinh viên năm cuối đồng nghĩa với những bài luận, dự án cũng tăng gấp đôi. Anh gần như kín ngày với công việc và học tập. Những lúc rảnh rỗi, những lần đi chơi cũng ít dần. Anh vẫn quan tâm, vẫn hỏi han, vẫn nhắn tin với cô thường xuyên. Nhưng với cô, như vậy có lẽ vẫn chưa đủ. Cô yêu anh, nhưng không chịu được những ngày cuối tuần một mình – trong khi trước đó luôn là những ngày hạnh phúc. Những lúc cô cần, anh đang ở công ty hoặc trong lớp học. Cô cảm thấy cô đơn rất nhiều. Đến một ngày...
-Mình chia tay đi anh.
- Anh...
-Không phải tại anh, mà là tại em. Em xin lỗi, có lẽ em không thể chịu được những ngày tháng cứ tiếp tục thế này.
-... Anh có thể níu kéo em không?
-... Em xin lỗi... Em sẽ đi Mỹ du học, có thể sẽ không về nữa... Tạm biệt anh...
Cô trả lại anh chiếc nhẫn kỉ niệm của hai người, cặp nhẫn đôi mà anh đã mua khi tròn 1 năm đầu tiên.