Nắng mùa đông
Nắng mùa đông
Những bước chân liêu xiêu đưa nó ra khỏi quán. Mùa đông Hà Nội thổn thức ôm nó vào lòng, an ủi nó bằng những đợt gió rét buốt. Gió mạnh lật tung từng lọn tóc, át đi tiếng nấc nghẹn ngào nơi cổ họng. Thật lòng nó đã biết trước đáp án, nhưng chẳng nỡ từ bỏ một tia hy vọng mong manh. Nó thu mình vào góc, bắt đầu lật giở từng trang, từng trang nhật ký.
Từng mảnh, từng mảnh hồi ức vụn vỡ hiện lên trước mắt nó. Nó không ngờ câu chuyện giữa anh và nó đã dài đến thế.
Ngày mai anh cưới, nhưng nó không phải cô dâu của anh. Một ngày nào đó nó cũng sẽ cưới, nhưng anh không thể là chú rể của nó. Những giọt ấm nóng trào ra nơi khóe mắt, chảy lạnh gò má. Nó lầm lũi bước đi, để mặc nước mắt rớt xuống thấm nhòe trang giấy trắng.
Nó đâm sầm vào ai đó, cuống cuồng xin lỗi người ta.
Chàng trai thấy nó khóc, nghiêng đầu hỏi nó:
- Có phải phục vụ quán khiến cô phiền lòng không? Tôi thành thật xin lỗi!
- Không! Chuyện riêng của tôi thôi. - Nó vừa đáp vừa lau nước mắt.
- Mà anh là chủ quán à? - Nó không hiểu sao mình lại quan tâm vấn đề này.
- Vâng! Tôi giúp gì được cô không?
- Tại sao anh lại đặt tên quán là Mây?
Ánh mắt chàng trai bỗng trở nên ấm áp lạ lùng:
- Tình đầu của tôi... cô ấy tên là Vân.
- Cô ấy bây giờ...
- Cô ấy bây giờ có khi còn không nhớ tên tôi.
Phải rồi! Những gì đầu tiên đều đặc biệt, nhưng nó quên mất những gì cuối cùng cũng đặc biệt không kém. Nó mỉm cười quay đi. Nó biết chắc mình sẽ hạnh phúc, bằng cách này hay cách khác, chỉ là hạnh phúc của nó không có anh trong đó. Nó sẽ chôn giấu những kỉ niệm ngọt ngào của mùa đông năm ấy vào một góc trái tim, tự nhủ sẽ giấu thật kĩ, kĩ đến mức chính bản thân cũng tìm không thấy. Anh từng là cả thế giới đối với nó, nhưng đến lúc nó phải buông tay thật rồi. Nó sẽ trở về nhà và ngủ một giấc thật sâu. Đâu đó ngoài kia, một nửa đích thực dành cho nó vẫn đang lẩn trốn. Tất cả những gì nó cần làm là chờ đợi.
Chờ đợi và không ngừng tìm kiếm.
***
Khách trong quán đã về hết, chỉ còn lại một dáng hình đơn độc bầu bạn với ly café đen trên bàn. Anh cầm trên tay một tờ giấy bị vò nát, cũng là trang cuối cùng xé ra từ cuốn nhật ký. Thì ra đoạn tình cảm anh trả lại nó còn thiếu một phần:
Anh không biết phải mở lời với em thế nào, nói bố anh là một kẻ tệ bạc hay bố em bỏ đi là vì mẹ anh? Đứng trước số phận nghiệt ngã, chúng ta chỉ là những sinh vật nhỏ bé đáng thương.
Không phải anh chưa từng muốn khóc, chỉ là nước mắt vừa rơi xuống đã vội hóa thành băng.
Không phải chưa từng muốn quên, chỉ là không sao thoát khỏi nỗi nhớ nhung lẩn trốn trong mọi ngõ ngách linh hồn.
Không phải chưa từng lạnh nhạt, chỉ hận những yêu thương trong lòng ngoan cố không chịu vơi đi phân nào.
Ngày mai anh cưới, anh sẽ không hạnh phúc.
Nhưng em nhất định phải hạnh phúc nhé, em gái!
Đau thương cứ để anh nhận hết về mình.
Trên phố, không khí giáng sinh đã tràn vào từng ngõ ngách. Anh vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ:
- Có thể mở bản kiss the rain không?
- Không vấn đề! Dù sao quán cũng chỉ còn lại mình anh.
Một lần nữa trong rất nhiều lần, anh lại đắm chìm trong tiếng piano ngọt ngào như mật.
Biết đâu lát nữa trời sẽ có mưa?
Trong một không gian khác, dưới một cơn mưa khác, anh thật tâm hy vọng nó có thể tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.
Raxu Nguyễn.