Ring ring
Mùa đông theo gió …thét gào

Mùa đông theo gió …thét gào

Tác giả: Sưu Tầm

Mùa đông theo gió …thét gào

Có lẽ đó là một tình yêu theo đúng nghĩa.


***


Mùa đông Bắc Kinh năm nay đến sớm hơn năm cũ, khi mà sắc lá cây ven đường trải màu úa trên hè đường thì những hạt mưa tung trên bầu trời những khoảng không mịt mùng phía trước. Dưới nhiệt độ gần 7 độ C, những chiếc ôtô ngang dọc, tiếng dọn hàng sạp ven đường vội vã và những chiếc áo khoác trong từng bước chân. Cơn mưa vẫn rơi những hạt lạnh cùng mùa đông về, lạnh và ẩm.


Trạm xe buýt chỉ còn vài người run lẩy bẩy. Lập vẫn đứng ở trạm xe buýt đợi chuyến về Phong Đài, chiếc áo khoác mang theo không đủ ấm, hai tay đan vào nhau. Lòng lo sợ khi nghĩ về những ngày đông sắp tới, khi cái lạnh ngày càng sâu hơn. Mùa đông năm nay có thể có tuyết, dù đã sang đây được hai năm nhưng cảm giác cô độc vẫn càng rõ rệt trong một chiều buốt giá mưa lạnh.


Mùa đông theo gió …thét gào


Chuyến xe buýt đã đến trạm Lập đợi từ năm phút trước, ngồi trên xe nhìn những hàng ghế trống thưa thớt ngắm nhìn những hạt mưa trên ô cửa phản chiếu ánh sáng phố phưòng đến về lung linh những ánh đèn quảng cáo đủ mọi màu sắc của những quán ăn, những sạp tiệm ven đường. Chiếc điện thoại reo lên tin nhắn từ mail, Lập mở máy ra xen, tin nhắn của Nguyệt từ Hà Nội.


Chào Lập, em có khoẻ không ? Sắp cuối thu rồi nhưng ở đây vẫn có nắng. Nghe nói ở bên em trời trở lạnh sớm. Chịu khó chắm sóc sức khoẻ nhé em.


Ở đây bọn chị vẫn ổn. Hôm nọ vợ chồng Bình có chuyện, nghe đâu cô đó giận dỗi bỏ về nhà bố mẹ đẻ. Em gọi điện hỏi thăm Bình nhé! Chị biết sẽ rất khó cho em nhưng em cũng an ủi Bình.


Chị hiểu...


Lập đọc đến từ cuối cùng. Chuyến xe buýt vẫn đi dọc trên cao tốc nội thành. Trước mặt lại là ánh sáng của một vùng rực rỡ in trên nền trời thành phố phía xa xăm. Lập nhắm mắt thật lâu cố thở dài về một miền ký ức đã qua. Một ký ức hai năm trước.


***


Khi đó Lập là cậu trai trẻ đi trên chiếc Club trên khắp nẻo đường Hà Nội để tìm trong vô vàn quán ven đường thứ quà phố. Cậu vừa được Bình nhờ mua khi cậu đi làm về. Cậu sống chung với Bình trong một khu nhà tập thể trong ngõ nối với một tuyến phố.


- Mua được chưa ? Hai phần ômai, hai phần xôi gà ? Bình hỏi khi thấy Lập dắt xe vào cửa. Lập xách túi đồ lỉnh kỉnh đưa cho Bình rôi lặng lẽ vào phòng.


- Cảm ơn nhé! Thế này thì nàng sẽ cảm động chết khi thấy tôi đón nàng đi học về. Ơn cậu lắm, người anh em! - Bình khoái chí rồi chỉnh lại quần áo dắt xe đi ra ngoài. Hôm nay là ngày Bình cùng cô bạn gái mới cùng dạo công viên khi cô kết thúc khoá học ngoại ngữ tối.


Lập nằm trên chiếc đệm nhìn lên trần nhà, lòng thoáng một cảm xúc quen thuộc. Nhìn thấy tình yêu của Bình lớn lên, cậu nhìn anh từ phía xa theo nụ cười tủm tỉm ngọt ngào của anh khi nhắn tin. Kể từ lúc Bình lao tới ôm vai cậu khoe rằng cô gái đó đã đồng ý hẹn hò cùng anh, Lập cười nhạt và biết mình cũng chẳng còn hi vọng gì nữa. Đối với những người như cậu, đơn phương chỉ đơn giản là buông xuôi nhìn người ta yêu, thoáng tủi mình mà cũng không có tư cách gì để được anh ấy yêu.


- Có lẽ là như vậy!


- Anh ấy là đàn ông bình thường!


- Rất bình thường mà sao mình buồn đến vậy


Lập nghĩ quẩn quanh một mình trong căn phòng trống, hai dòng nước mắt tuôn trào rồi gạt đi, cậu vào phòng tăm xả vòi sen để nước chảy trên khuôn mặt mình. Đau khổ hay ghen tức, thực sự chỉ còn dáng vẻ câm lặng mỗi ngày. Khi bước ra khỏi phòng tắm, nhìn căn phòng bốn bức tường xung quanh, như không chịu nổi với suy nghĩ của chính mình. Cậu bắt máy gọi Nguyệt, cô chị kết nghĩa chơi thân với Lập từ ngày còn tiểu học. Đầu giây bên kia bắt máy.


- Gì thế hả?


- Tối nay rảnh không ? Lập hỏi.


- Có! Nguyệt trả lời.


- Đi uống nước với em đi! Quán Café trước nhé!


Khi dắt xe ra khỏi nhà, Lập khoá cửa cẩn thận rồi lao xe nhanh ra phố. Đôi mắt cậu dần tràn đầy mệt mỏi và chán nản, tiếng xe cứ thế trôi đi trong đoạn âm hưởng đường phố nô nức lúc sẩm tối. Dáng hình Lập vẫn lặng thinh không một tiếng thở dài, ánh sáng phố phường long lanh trong đôi mắt mặc kệt âm thanh phố phường náo nhiệt. Quán Café ngày thứ bảy gần con đường thưa người.


- Có chuyện gì mà hẹn chị ra đây thế ? Nguyệt đang ngồi trên ghế, nhìn dáng vẻ dật dờ đến trước mặt rôi chính chị cũng ngạc nhiên sửng sốt.


- Sao trông buồn thế nhỉ ? Gầy hơn lúc trước nhiều!


Lập vẫn lặng im trước mặt rồi tựa mình phía sau, vẫn một nét buồn trên khuôn mặt.


- Bị người yêu đá à ? Nguyệt gặng hỏi


Lập lặng im ngả lưng nhìn xuống bàn, mãi tới lúc sau mới ngẩng nhìn Nguyệt đối diện.


- Có người yêu đâu mà bị đá!


- Dạo này nhìn tiều tụy đi nhiều! Nhìn mi chả còn sức sống gì nữa! Nguyệt cố nhìn ánh mắt đang lẩn tránh của Lập. Cậu vẫn im lặng như một bế tắc không nói ra lời, rồi cuối cùng cũng nói.


- Em có một bí mật muốn nói!


- Hơi bất ngờ nhưng em hi vọng chị sẽ mở lòng, được không ?


Nguyệt vẫn chăm chú nghe, sự tò mò bao trùm khuôn mặt rồi cũng thốt lên khe khẽ.


- Ừ! Nói đi!


- Nhưng chị đừng nói cho ai cả, chị hứa đi! Lập vẫn lảng tránh ánh mắt nhìn ra phố.


- Chị hứa!


Nguyệt vẫn đang lắng nghe, nhìn cậu em chơi thân với ẩn số bế tắc trong lòng. Ẩn số đó tựa như nỗi khổ tâm mà giờ cậu ấy chả biết thổ lộ cùng ai.


- Mình không biết nữa!...mình có lẽ không đầy đủ như người khác! Lập khẽ nói.


- Không đầy đủ ? Hay là... ?


Nguyệt vẫn không phản ứng gì, im lặng một hồi. Như hoài nghi lâu ngày về một người bạn quen thuộc của mình. Giờ đây, cho đến bây giờ, một câu xác nhận cũng khiến cho cô nàng không lấy gì là bất ngờ. Không cần Lập nói, cô tiếp lời luôn.


- Cậu có điều gì về giới tính đúng không ?


Lập kinh ngạc nhìn Nguyệt, cô nàng đã biết điều này rồi. Anh ngập ngừng làu bàu trong miệng rồi khẽ gật đầu. Nguyệt nhấp một ngụm trà sũa rồi nói tiếp.


- Tớ đã bắt đầu thấy rõ khi cậu còn là học sinh, cậu thân với tớ hơn những người con trai khác. Cả khi tớ còn coi cậu như một cô bạn thân với bọn này. Không có gì lạ cả! Lập này, ngày đó cậu chỉ chơi với con gái mà!


Không đợi Lập trả lời, cô nắm lấy cánh tay lập rồi hạ giọng.


- Lập này!...yên tâm! Là Gay không có gì phải xấu hổ cả!


Khi ánh sáng phố phường dồn nhịp vào không gian vô vàn những âm thanh ồn ào, người ta hoặc sợ hãi, hoặc cô đơn. Không phải vì khó thích nghi mà họ khác biệt. Sự khác biệt này có thể là ghê tởm với nhiều người. Nhưng trong cả khi có vô vàn những cái nhìn ghê tởm thì cũng có những cái nhìn đồng cảm của những người bên cạnh. Ngay trong ánh sáng náo nhiệt thường ngày, Nguyệt vẫn đang trò chuyện cùng Lập, những giọt nước mắt rớm trên mắt. Cách đây không xa, chiếc xe máy Bình chở Phương đi trên phố. Sau khi những ngọt ngào của nụ hôn chào hỏi thì họ cũng dạo khắp những cửa hàng trên phố. Bình tặng Phương rất nhiều quà sau khi cùng cô dạo công viên tối, niềm hạnh phúc của anh theo nụ cười và ánh mắt long lanh của Phương. Đếm tối phủ giữa những con tim hai miền ranh giới, mà đôi khi Lập chỉ là người đứng một mình nhìn phía bên kia ranh giới đó, là tình yêu của Bình trong vô vàn những sắc hồng hạnh phúc. Lòng kìm nén vì biết rằng.


Có lẽ đó là một tình yêu theo đúng nghĩa.


Mùa đông theo gió …thét gào


***


Lập dựa mình vào ghế xe buýt, trong không gian giá lạnh trên các đại lộ Bắc Kinh, những con đường chằng chịt những chiếc ôtô dài nối mang những cái tên tiếng hán chả buồn nhớ. Không một nỗi buồn khi nhận được tin mail đó, chỉ đơn giản là câm lặng. Còn hai phút nữa tới bến dừng, dáng hình run rẩy bỗng biến mất, đôi tay buông thõng xuống khoảng không lạnh giá. Cậu đi bộ xuống đường, khi không còn thấy những chiếc lá rơi trong không gian thu về. Mùa đông trả lại cô độc trong những bước chân lạ lẫm.


Anh ta không dành cho một người đàn ông khác! Ngay cả em.


Đó là tin nhắn từ Nguyệt gửi vào máy Lập sau khi họ tạm biệt, Lập đọc lại như để chắc chắn. Căn nhà trong ngõ phố tắt hẳn ánh đèn. Lập vào nhà, dọn sơ qua phòng khách, đánh răng xong rồi ngả lưng xuống bức nệm. Như bao ngày khác, Bình hay thường về khi cậu đã ngủ say, cảm giác trống vắng mỗi tối không thấy tiếng Bình.Một người hay nhờ vả mọi việc vặt trong nhà, khi mới dọn đến thì bản thân cậu cũng bàng hoàng với những lộn xộn trong nhà.