Mối tình đầu không phải chỉ là đau!
Mối tình đầu không phải chỉ là đau!
Từ ngày đến đây làm việc ngày nào cũng là Phong đưa đón cô đi về, bạn bè biết tỏ ra ghen tỵ, thậm chí có nhiều nữ sinh trong trường còn lên tiếng trước mặt Quỳnh. Nhưng cô không nói gì, thời gian làm việc với Phong cô cũng dần hiểu ra nhiều điều về con người anh.
***
Một ngày cuối tháng 9, Quỳnh dậy sớm chuẩn bị thật kỹ để đi nhập học, mà thực ra thì chẳng có gì phải chuẩn bị, vì mọi thứ đã sẵn sàng hết rồi. Ngày hôm ấy cũng giống như ngày nhận được giấy báo trúng tuyển , Quỳnh háo hức vô cùng, nên cô đã cố gắng đi thật sớm đến để ngắm ngôi trường mới, phòng học mới như thế nào...
Thành phố buổi sớm bình minh gió mát rượi, sân trường im bóng thật đẹp, một ngôi trường đúng như mơ ước của Quỳnh. Dạo một vòng xem phong cảnh thế nào, trường cũng rất rộng, cuối cùng tôi cũng tìm đến nơi đón tiếp tân học sinh. Đang tính chen chân vào để đăng ký thì nghe tiếng gọi:
- Quỳnh phải không?
Quay lại thấy cô bạn nào đó trông quen quen, nhìn kỹ mới biết là cô bạn cùng trường cấp 2:
- Linh hả, sao Linh cũng ở đây, Linh cũng thi vào đây sao?
Linh cười:
- Ừ, sao Quỳnh ngạc nhiên lắm hả, Linh cứ nghĩ ở đây không có bạn không ngờ lại gặp người quen rồi.
Cô không nói hết nổi vui mừng vì ở nơi xa lạ này lại gặp cô bạn đáng quý này:
- Ừ, Linh học lớp gì thế?
Linh trả lời rất hào hứng:
- Ngôn ngữ Anh, Linh thích học cái này lắm nên đã cố gắng thi được đó, Quỳnh thì sao?
Cô còn mừng hơn Linh:
- Quỳnh cũng vậy không khéo chúng ta được học chung rồi.
Hai đứa vui mừng cứ như những đứa bạn thân lâu lắm rồi mới gặp nhau, mãi mê nói chuyện đợi đến lúc một cậu bạn đứng bên lên tiếng:
- Nè hai cô, không làm thủ tục thì đi ra chỗ khác cho người ta làm đi!
Nghe cái giọng nói khó chịu của ai đó Quỳnh quay lại bắt gặp một ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt nhìn rất kiêu ngạo. Trả cho hắn một cái nhìn không mấy thiện cảm rồi Quỳnh liền quay đi, Linh biết hai người cũng không đúng nên kéo tay Quỳnh lên nhanh chóng làm thủ tục nhập học. Sau khi làm xong thủ tục nhập học của mình, Quỳnh đứng cố ý nhìn xem tên con trai đó học lớp nào:
- Thái Quốc Phong, K56 công nghệ thông tin, thì ra là một h..a..ck..er.
Quỳnh nhìn cậu ta và cười một kiểu cười có lẽ cậu con trai đó cả đời cũng không quên được. Linh cảm thấy không khí hình như có chút thay đổi liền quay lại :
- Xin lỗi các bạn nhé!
Rồi cô kéo tay Quỳnh đi nhanh còn cậu Phong kia vẫn nhìn theo với một nụ cười rất không mấy bận tâm.
Để thuận lợi cho việc học và tham gia các hoạt động của lớp Linh và Quỳnh cùng đăng ký ở ký túc. Phòng Quỳnh có 8 người đều học cùng lớp với cô đến từ nhiều miền quê khác nhau. Buổi tối đầu tiên cả phòng họp lại giới thiệu nhau để quen biết và trò chuyện rôm rả.
Giảng đường nơi Quỳnh học cách ký túc không xa vừa đủ để cô cùng bạn bè nói chuyện trước khi vào lớp. Buổi học đầu tiên hầu như chỉ là để làm quen, cô giáo chủ nhiệm là giảng viên mà còn rất trẻ. Nhìn thấy cô Quỳnh cũng mơ ước sau này được ở lại làm giảng viên của trường, Quỳnh thầm hứa sẽ cố gắng để đạt được ước mơ đó. Cô nói:
- Lớp trưởng, bí thư đã được chỉ định bây giờ cô muốn bầu lớp phó và phó bí thư nữa. Cô chỉ định nhé! Phó bí thư em: Đinh Thái Quỳnh em đảm đương được không?
Quỳnh giật mình đứng dậy, hơi lo lắng nhưng mấy đứa trong phòng cổ vũ nhiệt tình nên cũng mạnh dạn đồng ý:
- Em sẽ làm tốt ạ.
Cô cũng chỉ định lớp phó nữa và buổi học đầu tiên trôi qua chủ yếu để lớp giới thiệu và làm quen với nhau.
Sau mỗi buổi học quay về phòng Quỳnh nghe rất nhiều về anh chàng bí thư lớp CNTT từ mấy cô bạn cùng phòng nhưng cũng không mấy bận tâm lắm. Cho đến một hôm đang học tiết anh kinh tế của cô chủ nhiệm. Sự xuất hiện của một nhân vật ở ngoài cửa lớp khiến cả lớp lại xôn xao:
- Xin phép cô cho em gặp bí thư lớp vài phút ạ!
Giọng nói rất lịch sự, nhẹ nhàng nhưng bên tai Quỳnh dường như có chút ám ảnh, cô nhìn ra, chỉ kịp để tròn mắt ngạc nhiên: Trời ơi.
Cô giáo nhẹ nhàng:
- Hôm nay bạn bí thư nghỉ, phó bí thư ra nhận thông báo thay nhé.
- Hả. Quỳnh giật mình, đứng dậy đi ra.
Nhìn thấy Quỳnh đi ra, Phong cười khẩy:
- Đúng là oan gia ngõ hẹp.
- Tại trái đất tròn quá mà, Quỳnh vẫn thọng mặt ra
- Đây là kế hoạch chuẩn bị cho cuộc thi nữ sinh thanh lịch sắp tới, đồng chí phó bí thư nhớ trao đổi lại với lớp. Chào!
Phong đưa thông báo xong vẫy tay đi còn Quỳnh đứng đó mà tức sôi máu. Sao lại có người như vậy chứ. Quỳnh đi vào lớp trong khi cả lớp đang hào hứng vì nhìn thấy thần tượng của mình thì vẻ mặt của Quỳnh lại rất không vui. Linh hỏi:
- Sao vậy.
Quỳnh vẫn tức tối:
- Bà nhớ hắn không:
- Nhớ chứ, tui tưởng bà biết cậu ta là bí thư K56CNTT rồi chứ, cậu ta rất nổi tiếng đó. Linh cười.
- Người như hắn ta sao mà làm bí thư được chứ, hống hách, kiêu ngạo, tốt cái gì chứ. Sao người khác cứ hâm mộ hắn chứ.
Quỳnh tuôn ra bao nhiêu bực tức trong lòng. Linh hiểu Quỳnh vẫn giận chuyện cũ nên thôi không nói thêm gì nữa, Quỳnh bản tín tốt bụng, gần gũi với mọi người nên không thích vẻ mặt kiêu ngạo của Phong đó là điều đương nhiên. Linh chỉ cười mà không nói gì, cô nghĩ sao cô bạn của mình bình thường tốt như vậy mà lúc này lại trẻ con thế.
Sau buổi học hôm ấy, đi về ký túc Linh cung cấp cho Quỳnh rất nhiều thông tin về Phong. Phong thi đậu thủ khoa vào khoa CNTT của trường, nên đựơc bầu làm bí thứ. Cậu ta sinh ra trong gia đình giàu có nên có chút kiêu ngạo nhưng học rất giỏi, giờ làm trong ban chấp hành đoàn của trường nữa rồi, đàn, sáo đều giỏi lại hát hay nữa. Nghe Linh và bạn bè nói thì hay lắm nhưng Quỳnh vẫn thấy không vừa lòng, cô nói sau này không muốn nghe về tên đó trước mặt mình nữa. Nghe vậy Linh cũng không nói gì nữa.
Mãi mê chuẩn bị các công việc của trường và bận rộn với công việc học của mình nên Quỳnh cũng không để ý gì nhiều đến Phong nữa. Nghe ai kể về Phong là cô lại tránh xa không muốn nghe, có lúc lỡ nhìn thấy thì cô tránh hướng khác. Đôi lúc cô thấy sao lại xui xẻo khi gặp một người như thế chứ.
Cuối cùng ngày thi nữ sinh thanh lịch rồi cũng đã đến, không phải chỉ lớp Quỳnh rất nhiều nữ sinh khác đều mong muốn nhất là xem Phong biểu diễn, khi nghe đến tên của Phong thôi cả khán phòng rộn lên hẳn. Phong bước ra sân khấu, vẫn với vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo đó nhưng đầy tự tin. Với màn biểu diễn vừa đàn hát ca khúc " Xinh tươi Việt Nam" Phong có lẽ đã lấy đi trái tim của hầu hết sinh viên ở đây. Chỉ có Quỳnh thì không thấy như vậy.
Buổi biểu diến kết thúc mọi người đều ra về, cả bọn rủ nhau đi ăn uống nhưng Quỳnh thấy không vui nên về trước. Gọi điện về nhà biết bố đang bệnh Quỳnh buồn hơn, lúc này tự nhiên cô thấy buồn, tủi lắm. Đi về ký túc một mình Quỳnh đã khóc, cô khóc rất nhiều.
- Nè nhóc.
Giọng ai đó vang lên ngay trước mặt Quỳnh thấy quen lắm, ngước mặt lên hình như Phong còn định nói điều gì đó nhưng nhìn thấy đôi mắt còn đẫm lệ của Quỳnh anh lại thôi.
- Chuyện gì? Quỳnh lau nước mắt, đổi thái độ ngay.
- Thật là.., Phong cười.
- Cười gì, bộ tui khó coi lắm à, tui cũng chẳng cần người khác thương hại. Quỳnh gắt lên. Phong vẫn nhẹ nhàng:
- Có chuyện gì thế, phù thủy mà vẫn rơi nước mắt à.
- Phù thủy...Ai phù thủy hả. Quỳnh gắt lên và còn định xông tới.
- Nè nè coi chừng nha. Lời nói của Phong khiến Quỳnh lui lại.
- Sao anh không đi ăn uống, lên hoan cùng mọi người, anh là ngôi sao mà.
Quỳnh nói giọng cô có chút như chế giễu, Phong chỉ cười khẩy:
- Về phòng ngủ sướng hơn, dù sao thì cùng đường muốn đi chung không thì tùy.
Nói xong Phong quay lưng đi, Quỳnh vẫn hơi khó chịu nhưng vẫn đi theo sau. Cô nghĩ dù sao có người đi cùng cũng hơn. Phong cầm cây sáo lên thổi. Tiếng sáo cao vút, vi vu giữa trời đêm thật ngọt ngào, nhưng cũng buồn thăm thẳm. Lúc đến lối lên phòng Quỳnh:
- Chúc ngủ ngon. Phong nói xong quay lưng đi không để người khác nhìn thấy nét mặt cũng như nói lại một câu gì hết.
Đêm hôm ấy và những ngày hôm sau nữa Quỳnh vẫn nhớ về nụ cười lúc đó, vẽ mặt rất lãng tữ lúc thổi sáo của anh. Cô cũng quan tâm nhiều hơn đến những câu chuyện của anh từ người khác. Cô nhận ra Phong rất ít khi cười, lúc anh cười với cô cũng là hiếm hoi lắm. Cô nghe kể bao nhiêu câu chuyện về những cô gái, nữ sinh trong trường yêu thích anh, tỏ tình với anh mà anh không nhận lời. Cô nghe thì được biết những cô nữ sinh đó cũng xinh đẹp, con nhà khá giả, có người còn là hoa khôi của trường nữa, vậy mà cô thắc mắc sao Phong không nhận lời nhỉ...
Mỗi khi thấy Phong đi qua rất nhiều nữ sinh đã gọi tên anh nhưng anh không hề cười thậm chí cũng không nhìn một cái. Quỳnh đã nghĩ sao lại kiêu ngạo thế chứ, cô nhìn xuống thấy Phong đang nhìn mình và cười khẩy. Chuông điện thoại reo, Quỳnh mở ra đọc tin nhắn: " Tôi biết Quỳnh đang nghĩ gì. Ký tên: Phong".