XtGem Forum catalog
Miền thương!

Miền thương!

Tác giả: Sưu Tầm

Miền thương!

(Admin - "Tháng năm không ở lại")


Mỗi chúng ta ai cũng đi qua một miền kí ức của tuổi ẩm ương, có cái bạn khắc cốt ghi tâm, có cái bạn muốn buông bỏ, nhưng dù thế nào đó vẫn mãi là miền thương của mỗi người, để khi đi qua ta được là chính mình.


***


Hết lượn lờ ngắm mấy em hotgirl, rồi vèo qua mấy shop quần áo. Đang định off kết thúc một ngày lạnh lẽo, thì đây rồi, niềm vui sướng trong ngày cuối cùng cũng chịu ùa về với nàng. Sự hứng khởi không ngừng tịnh tiến khi mà dây thần kinh bên thái dương nàng cứ giật giật và chưa có dấu hiệu dừng lại. Em son màu đỏ của sự quyến rũ của quyền lực, của bao ngày đợi chờ cuối cùng cũng cập bến để về với nàng.


Chẳng phải là tín đồ mua sắm, chẳng phải là tín đồ hàng hiệu nhưng cái gì thiên hạ có nếu muốn nàng nhất định phải có, cái gì mà đã thích rồi, nhất định nàng không thể không có.


Miền thương!


"Chị ơi, em muốn mua một thỏi son màu đỏ như thế này, mà ăn uống tè lè không bị mất màu, hôn cũng không bị phai màu đấy chị. Chị ơi, giúp em với chị nhé, cuối tuần này em có hẹn với bạn trai rồi chị ạ.''


Cái ngữ điệu ngây thơ vô số tội cùng với gương mặt non tươi trên avatar của em gái không quen làm nàng phì cười, "cuối tuần em có hẹn với bạn trai rồi ''. Trẻ con bây giờ lớn nhanh thật – nàng chép miệng.


Chưa kịp bổ sung thêm một câu comment chung với cùng bạn bè Facebook thì em gái lại tiếp tục một lời nhờ vả khẩn thiết "chị ơi, chị nhớ loại nào không phai màu đấy chị nhé"


Không phai màuĐảm bảo không phai màu.....


....


- Để rút ngắn hành trình từ men sang women cho cậu, tớ đã không tiếc công sức năn nỉ ỉ ôi, mãi mới chiếm đoạt được của bà chị họ tớ cái này cho cậu đấy.


Hắn ta vừa khua môi múa mép không ngừng vừa hí hửng giơ ngay thỏi son màu đỏ trước mặt nàng mà cho dù không nhìn nàng cũng biết cái mặt hắn đang phởn lên đầy hãnh diện như vừa lập được một chiến tích oai hùng..


- Cái này để làm gì ?


Bỏ qua cái điệu bộ dửng dưng của nàng, hắn chiến đấu không ngừng


- Đừng có coi thường cái này nhá. Hàng Mỹ xịn của xịn luôn đấy, bà chị tớ bảo cái này đang là hàng hót hòn họt ở bển đấy. Đảm bảo cậu chị quệt một phát thôi đi ra đường là có khối anh ngoái đầu đấy.


- Không tin ư?


Đáp lại cái bĩu môi của nàng, để chứng minh lời mình nói có bảo chứng, hắn liền giật phắt cái áo trắng mà nàng đã phải lăn lộn cả tuần nay mới tìm được cái ưng í, làm ngay một đường ngoằn ngèo ngay trên phía ngực trái của áo.


Ôi.... cái áo của nàng...cái áo của nàng.....làm sao bây giờ...


- Chữ kí dành cho cậu là mực đặc biệt, tớ chỉ để dành kí riêng cho cậu thôi đấy, đảm bảo năm mươi năm vẫn chạy tốt, nó mà chạy không tốt là chỉ có cậu không chịu chăm bón săn sóc cho nó thôi đấy nha. Khi đó thì tội của cậu to nhất gầm cầu này đó nha.


- Thần kinh cậu có vấn đề rồi àh. Cậu có biết tớ đã phải lao tâm khổ tứ thế nào mới mua được cái áo này không thế hả? Nhìn xem, cậu đã làm cái gì thế hả, nhìn xem hả ? Hả?


Hả? Tên khùng kia!


- Hihii.....


- Hihiii....


Cái điệu cười đáng ghét, làm cho máu nóng của nàng lại rần rần nổi lên, biết ngay là sẽ có sóng gió nên hắn đón đầu:


- Cậu mà không bỏ cái tính bà chằn kia đi, thì cứ suốt đời mà ôm cây đợi thỏ. Con gái người ta thì nhẹ nhàng dịu dàng thướt tha chưa ăn ai... Mình thì..


- Không phải lo bò trắng răng...


- Lo bò tráng răng, để rồi lại thút thít ngồi khóc một mình à, lại bảo là bụi bay vào mắt hử?


Miền kí ức xưa cũ bị khơi dậy, xấu hổ hơn là thương đau. Nàng đã từng ao ướcc có một lỗ nẻ để mà chui xuống khi bị hắn phát hiện ra cái bí mật của riêng nàng. Có lẽ lúc ấy không chỉ riêng nàng mà cái tin thầy chủ nhiệm có người yêu, lại rất xinh nữa, ngay tức khắc lan truyền khắp trường, hot nhất mọi thể loại thông tin hot, và kèm theo đó là sự vụn vỡ của các cô gái mộng mơ và sự vui sướng, hoan hỉ của các chàng trai hào hoa quân tử.


Cái kí ức đau thương mà nàng không bao giờ muốn nhớ, muốn nhắc tới nữa sao hắn lại nhớ kĩ thế, sao hắn cứ lảm nhảm mãi thế.


- Chứ không phải ông thích tui sao? Tui nghe loáng thoáng bọn bạn ông bảo là ông thích tui đấy. Phải không? Không phải ah?


Không có cách nào đập lại đối thủ hiệu quả bằng việc lấy lí lẽ của họ đập lại chính họ, trong một phút hiếu thắng nàng đã chạy theo bản năng mà bật lên câu hỏi mà nàng đã bao lần muốn hỏi, đã bao lâu nén chặt.


Nhưng ly nước đã lỡ hắt rồi làm sao lấy lại đươc. Không kịp để cho đôi má đang dần ửng hồng của nàng trở về trạng thái bình thường thì hắn đã tiếp thêm sức mạnh cho chúng có cơ hội thi nhau chạy loạn xạ thêm.


- Ừ ...tớ thích cậu...


Không cần soi gương nàng cũng biết hai má mình đang ửng đỏ, ngực trái thì rộn rang, hắn đang nói cái gì vậy? Hay tai mình có vấn đề...


- Cậu đúng là suốt ngày đọc truyện diễm tình nhiều quá rồi sinh bệnh hoang tưởng đấy. Đời thuở nhà ai một thanh niên hào hoa, phong nhã như bổn công tử đây lại thích một đại tiểu thư không có một tí tị ti milimét ưu điểm, không một mililít thuộc tính nữ nào chứ.


Haha hiha....


Sau phút choáng váng bất ngờ, nàng xốc lại tinh thần lấy lại vị thế vốn có của mình:


- Bổn cô nương ta đây có chết khô ôm cồn một mình cũng không bao giờ đi thích một tên háo sắc, ngụy quân tử, một tên vô tình vô nghĩa như nhà ngươi, tỉnh mộng đi em.


Lời nói chưa hết câu, nàng liền phe phẩy quẩy mông đi, không kịp để cho tên kia kịp thốt thêm lời nào, mà hắn có thốt ra lời nào nàng cũng không thể nghe nữa. Trái tim nàng đang hỗn loạn vừa có vị hoan hỉ, vừa có chút đau đớn.


Miền thương!


Trong cuộc đời mỗi con người luôn ẩn chứa những điều kì lạ, có những điều ta tưởng là của ta, ta cầm chắc trong tay rồi nhưng rồi lại để tuột mất. Nhưng có những cái tưởng chừng như không thể nào xảy đến với ta nhưng rồi nó lại cứ điềm nhiên thẳng bước tới mà ta không hề phòng bị gì hết, đến lúc ta kịp phát hiện ra giơ tay cản bước thì nó đã chễm chệ ngự trị bên ta rồi.


Mối tình đơn phương mà nàng tự cho là thế, chỉ qua một đêm thôi đã tan tành giấc mơ hoa. Nàng vẫn mãi không hiểu được sao cái tên kia lại có thể biết được cái bí mật của riêng nàng. Thắc mắc là để thắc mắc vậy thôi. Nàng chắc mẩn không chỉ riêng nàng mà còn khối đứa còn tan nát cõi lòng hơn nàng, lụt thì lút cả làng, đâu phải riêng ta. Tự vỗ về an ủi như thế nên trái tim mong manh của nàng sau một giấc ngủ no nê lại hồi phục nguyên khí, lại xinh tươi, hồn nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


Đến giờ thì nàng tin, đời này không cho ai tất cả, cũng không lấy đi của ai tất cả. Nàng chẳng còn mối tình đơn phương để mà luyến tiếc nữa nhưng bù lại có thêm một người bạn, một thằng bạn thân theo cách riêng của chính nàng, riêng mình nàng thôi.


Chính là hắn.