Mẹ sẽ tìm lại nó cho con...
Mẹ sẽ tìm lại nó cho con...
5 năm trời chẳng xóa đi được tình yêu của anh, cũng như tình yêu của cô. Nhưng cô đã nói không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Anh chẳng biết phải đối mặt với cô thế nào. Liệu Phương có chịu gặp anh không? Hay cô sẽ chỉ im lặng, hay sẽ cho anh thêm một cái tát nữa? Có thể Phương vẫn yêu anh, nhưng cô có chịu tha thứ cho anh không, cô có muốn quay trở lại với anh không? Điều ấy anh sẽ chẳng thể nào biết được.
***
Quân trở mình thao thức. Đã 4 giờ sáng.
Xung quanh vẫn là những tiếng xình xịch vang lên không ngớt. Con tàu lao đi trong bóng đêm, bỏ lại phía sau những ruộng đồng, nhà cửa, nhưng chẳng thể bỏ lại những suy tư của người con đất bắc. Cuối cùng anh cũng trở về.
Lại nhớ ngày Quân ra đi. Trong khoang tàu chật hẹp cố hớp lấy hơi thở của màn đêm, anh ngồi đăm đăm nhìn ra cửa sổ, nơi vầng trăng đang lặng lẽ len thứ ánh sáng ảm đạm lên khuôn mặt những con người xa xứ, lòng đầy ắp những buồn bã lo âu. Anh bỏ lại phía sau quê hương cùng tuổi thơ không mấy tươi đẹp, bỏ lại cuộc sống vất vả nơi thành phố, và bỏ lại Phương.
Mới đó mà đã 5 năm...
Mặc dù giờ Quân đã là chủ một công ty nhỏ, có thể đi máy bay mất vài tiếng, nhưng anh vẫn muốn trở lại cảm giác của ngày ra đi, cảm nhận quãng thời gian dài thao thức, khi những khắc khoải nhớ thương tuôn trào. Phải là như vậy, nó mới là một chuyến trở về thực sự. Cuộc sống hiện đại, đôi khi nhanh quá, thuận tiện quá, làm người ta quên đi khởi đầu của mình, quên mất mình đã từng là ai.
Quân khẽ rùng mình. Làn gió mới thoảng qua cửa sổ mở hé đem lại cho anh chút không khí đồng quê. Cảnh lại thay đổi, núi đồi, cây cối. Anh khẽ nhắm mắt, những thứ đã qua, những thứ đã chôn giấu sâu trong tâm trí giờ đây chạy qua trước mắt anh như một thước phim quay chậm...
"Nếu cậu yêu con gái tôi, thì hãy từ bỏ nó đi. Đến với cậu, nó sẽ chẳng có tương lai. Ở đây cậu không có gia đình, nên cậu có thể chuyển vào nam mà sống. Vào trong đó, con gái tôi có thể quên cậu nhanh hơn. Tôi đã sắp xếp với một người bạn của tôi trong đó cho cậu một công việc. Còn đây là lộ phí và số tiền ban đầu để cậu bắt đầu cuộc sống mới."
"..."
"Mong cậu hiểu cho tôi, tôi không muốn con gái tôi phải chịu khổ cực. Với lại, đất Hà Nội này khó làm ăn, vào nam sẽ là một cơ hội tốt cho những người như cậu... Chào cậu."
...
BỐP!
Quân đứng sững lại, tay trái buông tay cô bạn ra rồi sờ lên má. Phương mới vừa quay gót bước đi sau khi tát anh một cái.
Cái tát không đau, nhưng anh lại thấy rất đau.
Ngày hôm đó là ngày anh cảm thấy lòng mình đau nhất, cảm giác mất đi một người thân yêu giống như khi anh mất đi ông nội một năm trước. Cảm giác khi anh chỉ còn có một mình...
...
Quân mở mắt, bất giác đưa tay sờ lên má.
Bên ngoài cửa sổ, có thứ ánh sáng le lói báo hiệu vầng dương đã thức giấc.
Quân bước dọc khu phố rợp bóng cây, tìm tới số nhà 103. Thoáng ngập ngừng, rồi anh bấm chuông.
Từ bên trong nhà, một bóng người đàn bà bước ra.
"...Cậu,... cậu là..."
"Cháu là Quân"
Người đàn bà nhìn Quân từ đầu đến chân, hơi ngỡ ngàng. Quả thực, người đứng trước mặt mẹ Phương giờ đã khác hẳn với cậu thanh niên 5 năm trước. Chững chạc hơn, sang trọng hơn, lại toát lên một vẻ điềm tĩnh kỳ lạ.
Bà Quyên đứng tránh sang một bên cho Quân bước vào và đóng cửa lại. Bên ngoài, một bóng người cũng bắt đầu bước ra khỏi bóng râm của cây cổ thụ.
...
"Vậy, cậu đến đây có việc gì?"
"Cháu có việc phải ra Hà Nội, tiện thể muốn ghé qua hỏi thăm sức khỏe bác và Phương."
"Cám ơn cậu, nhưng tôi với cái Phương vẫn khỏe."
Quân lặng người, giọng nói lạnh lùng vẫn y như trong căn phòng trọ nhỏ của anh 5 năm trước. Một thoáng im lặng, rồi Quân rút từ trong túi ra một cái gói.
"Cháu muốn đến trả lại bác cái này.". Quân đặt cái gói lên bàn và đẩy về phía bà Quyên.
"Đây là số tiền bác đã đưa cho cháu để cháu bắt đầu cuộc sống. Số tiền này quả thực rất có ý nghĩa với cháu. Nó đã giúp cháu rất nhiều, giờ cháu đã mở được một công ty nhỏ. Cháu cũng đã tính cả tiền lãi trong 5 năm. Cả vốn lẫn lãi bây giờ cháu xin trả lại bác."
"Cậu không cần phải làm thế này. Không phải tôi đã nói cậu đừng bao giờ trở lại đây nữa hay sao? Nhỡ cái Phương nó thấy cậu, thì làm thế nào?"
"Cháu nghĩ 5 năm là đủ để Phương quên đi cháu. Dù vậy, bây giờ cháu cũng sẽ đi ngay, bác đừng lo."
Quân vừa đứng lên thì bỗng có tiếng động bên ngoài, sau đó là tiếng chân người chạy ra khỏi cửa. Anh vội vã chạy ra ngoài đuổi theo bóng người đó, còn bà Quyên cũng vừa đứng dậy giờ ngồi bệt xuống ghế, vẻ mặt thất thần.
Quân đã đuổi kịp người đang chạy, anh nắm lấy tay người ấy giật lại. Đó không ai khác chính là Phương.
BỐP!
Cái tát làm Quân buông tay Phương ra. Hai người giờ đã đứng đối diện nhau. Sau 5 năm xa cách, đây là lần đầu tiên Quân nhìn thấy lại Phương, nhưng chào đón anh lại là một cái tát.
"Vậy ra,.