Liệu rằng có còn yêu...?

Liệu rằng có còn yêu...?

Tác giả: Sưu Tầm

Liệu rằng có còn yêu...?

Mưa bên ngoài rả rít, rầm vang rền...


Có một cô gái đã tự tay cắt đứt sinh mệnh của mình. Như một sự trốn tránh. Như một lối thoát duy nhất. Máu từ cổ tay chảy xuống, lan ra giữa sàn nhà. Đỏ thẫm. Mắt cô không ngấn lệ, chỉ là mất hết những cảm xúc, trống trải đến không ngờ...


Tình yêu, nó cũng thật đáng sợ. Đưa con người ta đến sự thăng hoa nhất, ngọt ngào nhất. Và rồi khi họ mộng mị trong thứ hạnh phúc đó thì vội cướp đoạt không chút lưu tình. Như cô!


***


Liệu rằng có còn yêu...?


Anh và Cô. Đôi vợ chồng trẻ. Họ xứng đôi. Họ yêu nhau, cưới nhau. Họ - là tình đầu.


Anh hay ghen. Cô biết. Cô chỉ cười. Một nụ cười thật đẹp. Để đến lúc anh giận hờn, vội ôm chầm lấy anh, khẽ thầm thì : "Em cũng chỉ yêu mình anh thôi, chàng trai ạ". Vậy là xong chuyện.


Cô là một nhân viên bộ phận khách hàng. Cô phải tiếp xúc với nhiều đối tác, nhiều kiểu người khác nhau, đa phần là đàn ông. Họ xuýt xoa trước vẻ đẹp mặn mà của cô, họ ngắm nhìn và trêu chọc cô không ngừng. Anh vẫn than phiền vì công việc đó. Anh muốn cô nghỉ hẳn, muốn cô làm tròn nghĩa vụ một người vợ với anh, làm mẹ với các con anh mà thôi. Số tiền anh kiếm được thừa sức cho cô một cuộc sống đủ đầy. Nhưng cô không thể, vì cô yêu nghề, quen nghề đã bao nhiêu năm rồi.


Hôm nay vẫn như thường lệ, tan làm anh đến đón cô. Dù chỗ làm trái đường nhau, nhưng anh vẫn không thể ngừng đôi chân mình tìm đến cô. Từ xa đã thấy cô đứng ở hành lang, vẫy tay ra hiệu cho anh. Và phía sau, một người đàn ông không biết vô tình hay cố ý đụng phải cô, cô chực ngã theo quán tính, hắn kéo giật cô vào trong lòng, ôm chặt, đăm đăm nhìn anh cười. Anh bỗng thấy các dây thần kinh như căng lên, đầu anh rối tung. Còn cô, đẩy khéo để thoát khỏi vòng tay của hắn ta, xin lỗi rối rít. Một mạch chạy ra xe, ngồi bên cạnh anh. Không khi trong xe im bặt. Chỉ còn nghe tiếng thở hắt ra. Rõ ràng anh hiểu lầm, rõ ràng anh ghen mới chẳng lên tiếng, mới làm mặt lạnh tanh như chẳng đếm xỉa đến sự tồn tại của cô. Mặt anh như bốc khói lên được. Cô nghĩ rồi phì cười, bẹo má anh bảo:


- Người ta lỡ thôi mà anh, xuýt nữa em còn sưng cả chân đấy. Anh không thương em sao??


Cái vẻ nũng nịu của cô làm bao nhiêu giận hờn của anh tan biến. Anh cười trừ:


-Không có lần sau đâu nhé!


Họ vẫn là đôi vợ chồng đẹp nhất trong mắt mọi người, được mọi người trầm trồ khen ngợi.


Cho đến một ngày, ngày định mệnh..


Dù có bao nhiêu công việc, anh cũng không thể không nhớ : Kỉ niệm ngày cưới! Tan làm, anh nhanh chóng đến đón cô, để hai người có một bữa tiệc thật lãng mạn trong một nhà hàng sang trọng. Nghĩ vậy, anh vui! Trên đường đến, điện thoại đổ chuông, số cô hiện lên màn hình, anh nhấc máy:


- Sao vậy em, anh đang đến đón em đây, chờ anh một tí.


Đầu dây bên kia như ngập ngừng:


- Hôm nay công ty giao thêm việc, em phải ở lại đến tầm tối mới về. Anh về nhà trước nhé! Có ít đồ em làm sẵn trong tủ lạnh, anh chỉ việc hâm lại cho nóng. Bây giờ không tiện, em cúp máy trước nhé, yêu anh!


- Ơ, em em.. Alo....


Chỉ còn những tiếng tút tút lạnh lùng. Anh bỗng trào lên một nỗi buồn đến nghẹn. Cô không nhớ ư??


Cuộc hẹn lại phải dời thêm đến muộn, anh đi lòng vòng thành phố. Chợt nhớ ra cần đến nhà hàng để đổi lại lịch đặt, tiện thể chỉ họ cách trang trí để hợp với cô.


Nhưng anh cũng chẳng ngờ được, xuyên qua tấm kính trong vắt, anh thấy cô. Và hắn ta. Một bàn. Hai người vui vẻ cười.


Anh không kiểm soát được bản thân. Lao vào tung cho hắn ta một cú đấm. Còn mặt cô, méo xệch đi. Cô hét lên :


- Anh! Đừng!


Anh quay ngoắt, nhìn xoáy vào cô:


- Cô vui vẻ nhỉ? Việc? Việc gì? Tôi thấy chẳng có cái việc quái nào ở đây cả? Hay là tự cô muốn việc này?


Nước mắt cô chảy xuống. Cô phải giải thích với anh như thế nào đây? Nếu nói với anh rằng anh hiểu lầm, liệu anh có tin không? Hắn chỉ là khách hàng đặc biệt của công ty cô, cô biết hắn có tình ý, cô đã tránh nhiều lần, mà không được. Ngày hôm nay cũng là một sự việc bất đắc dĩ cô phải làm. Cô cứ đứng sững như thế. Đến quyền nói, cô cũng không thể.


Anh đáp trả dòng nước mắt của cô bằng một cái cười khẩy:


- Hình như tôi đoán trúng quá nhỉ? Thôi cô với hắn cứ tiếp tục, tôi làm phiền hai người quá!Rồi anh bước đi, mỗi bước như nặng trĩu. Anh không biết cảm xúc của anh nó hỗn loạn nữa thế nào nữa, nó giằng xé trái tim anh, đến nghẹt thở. Công việc của cô lại quan trong hơn cả tình yêu của anh sao?


Phía sau, một con người cũng đang chết lặng đi. Cô không ngờ, lại có thể diễn ra đột ngột như thế, đến chuẩn bị cô cũng chưa từng. Cô giật vội túi xách chạy ra ngoài, đuổi theo anh.


Chiếc xe anh lái, nó tắng tốc đến cực độ. Anh đánh mất cả lý trí, cả an toàn của mình, để tình cảm lần át toàn bộ. Hôm nay, trước mắt mọi người, anh kém phong độ quá, Anh để nỗi tức giận, sự ghen tuông viết đầy ra cả khuôn mặt. Cô không nghĩ cho anh sao, cô không hiểu cho anh một chút nào sao? Quẩn quanh trong một mớ hỗn độn không thể thoát ra, anh chỉ biết lái nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Và rồi...


Ầm! Một tiếng va chạm mạnh giữa đường...


Tiếng còi cấp cứu vang lên xé tan cả một vùng tĩnh lặng..


. Có một chàng trai, máu me đầm đìa, đang giằng co với sự sống bên trong phòng cấp cứu.


Và một người con gái, khóc hết nước mắt, lặng lẽ ngồi chờ, chờ một sinh mệnh sẽ trở lại với cô.


Chiếc điện thoại của cô, nó reo liên hồi. Cô nhấc máy:


-Chào chị, hôm nay anh nhà có đặt một bàn tiệc ở chỗ tụi em để kỉ niệm ngày cưới.