Là cà phê. Là Thụy
Là cà phê. Là Thụy
Khi yêu Thụy, An còn trẻ lắm. Tóc mềm cực, hiếm khi uốn hay nhuộm. Làn da tay còn trắng xanh. Mắt trong văn vắt. Thụy xoẹt ngang tuổi trẻ của An. Xoẹt cái roẹt. An nắm áo kéo lại. Bắt được rồi nhé. Mắt Thụy sâu hun hút. Kể cả khi Thụy nói anh sắp rời đi, rõ ràng ra như thế, thì An vẫn nhìn thật lâu vô đôi mắt đó, hy vọng ở tận sâu đáy mắt màu nâu kia, có lời thật thà nào không. Nhưng chịu.
***
An gặp gỡ và yêu Thụy vào những mùa xuân đẹp nhất trong đời. Đó là quãng thời gian mà khi người ta trẻ, người ta không nhận ra nó sẽ chỉ đến duy nhất một lần trong đời. Những cuốn nhật ký sẽ bị bám bụi, cuống vé xem phim bị vứt thùng rác, những bó hoa khô chỉ để chật nhà... và người ta thay thế bằng những chuyến du lịch, những đêm say xỉn nguyên đêm, những buổi hẹn hò dài bất tận... Thụy cao lớn, tóc dài, dày, luồn mãi không hết. Mắt Thụy sâu, già dặn. Giọng Thụy khàn, trầm ấm. Thụy luôn mặc jacket và cột cao tóc. Viết hiếm khi dùng dấu câu, nhưng nói lại kiệm lời kinh khủng. "Đã ăn gì rồi?". "Chẳng gì cả. Nhớ em thôi.". "Đừng nói vậy. Xin em.". "Yêu em"... Gặp Thụy lần đầu tiên ở quán rượu nhỏ như cái lỗ mũi. 5 phút trước, Thụy bảo Anh tên Thụy. 10 phút tiếp theo, Thụy bảo Hôm nay trời mát, không lạnh như hôm qua. An lúc ấy hếch mũi cười, hết chuyện rồi sao đi nói chuyện thời tiết. Nghĩ rằng chắc hẳn đang bối rối lắm. 5 phút sau đó, chẳng hiểu sao tay An đã nằm gọn trong tay Thụy. Gọn ghẽ. Ngón tay Thụy dài cực. Khi đi đường, hoặc ở nơi đông người, Thụy hay lấy ngón tay vẽ vòng tròn vào lòng bàn tay An. Nhột nhột, kích thích, đam mê. Mọi thứ ở Thụy đều là thế. Không sao cưỡng lại được.
Gã phục vụ đồng bóng lắm điều ở quán cảnh báo: "Thích nó à? Cũng không có gì lạ. Đến tao còn thích nữa là. Cứ như bước ra từ truyện tranh, với vẻ gầy guộc quyến rũ không thể tả ấy nhỉ. Nhưng thằng đấy tệ lắm cưng ạ. Mỗi mùa một em. Như gã nhạc sỹ chuyên sáng tác những bài ca diễm tình với ngôn từ ngỡ mộc mạc yêu thương, nhưng tất cả chỉ là kết quả của những cuộc tình chóng vánh. Toàn là dối trá mà thôi... Dù là tệ, nhưng rất đáng để yêu. Hề hề. Chúc cưng hạnh phúc.".
Đêm đó, ở cuối con hẻm nhỏ, An níu vạt áo Jacket của Thuy, thì thầm. "Thụy, em yêu anh.".
Thụy chơi đàn ở những nơi khác nhau, thậm chí cả ở những vùng đất xa lạ. Những ngày Thụy đi, những ngày Thụy về, An thôi buồn, thôi khóc. Nhưng vẫn luôn mong chờ. Thụy đi, Thụy ôm An, dặn: "Giữ ấm cho anh.". Thụy về, lại ôm An, thì thầm: "Nhớ mỗi hơi ấm em.". Lời nói khiến An lịm đi, khiến tuổi trẻ An thôi bạc màu. Mặc dù đôi lúc áo Thụy bám đầy mùi nước hoa xa lạ, hoặc mắt anh dán chặt vào cô gái anh tình cờ thấy trong quán nhỏ đông người. Chưa bao giờ họ khẳng định mối quan hệ với bất kỳ ai. Tình yêu An tự do, như chính Thụy. Duy có một lần, một cô gái xa lạ bỗng xuất hiện và nói về Thụy với An. Chỉ duy lần đó An khóc. Thụy nhanh chóng xua tan tất cả, và bình thản nắm tay An trước mặt mọi người. Chỉ vậy thôi, An ngỡ lại tô màu cho thanh xuân của mình thêm lần nữa. Tình yêu Thụy như cơn nghiện, không sao dứt được.
Những năm tháng đó, hàng cây ở ngã ba lúc nào cũng ngả vàng và rơi rụng. Góc đường xào xạc. Trong một tiệm cà phê ấm áp, An dựa vào vai Thụy, đọc một tờ báo xa lạ. Mở trang thứ 77, bài viết nhỏ hiện ra. Về một tiệm cà phê trên đỉnh núi, ở vùng đất xa xôi. Bài viết rất ngắn gọn, chỉ gồm những từ thế này thôi :" Uống cà phê trên đỉnh núi, bạn sẽ có cảm giác chìm xuống hố sâu hun hút. Không cách nào vực dậy nổi. Cà phê – dù được pha đến mức nào – cũng không thể đậm đặc bằng tất cả những nỗi cô độc hiển hiện khi bạn ngồi uống cà phê ở đây.". Thụy cười, xa quá em ơi. Nhưng nếu như cả hai chúng ta cùng đến đó, ngồi bên nhau, anh bỏ đá vào ly cà phê và khuấy nó cho em, thì liệu có ai trong chúng ta cô độc? An không biết. Nhưng họ bỗng dưng yêu thích nơi xa lạ đó. Thật buồn cười khi người ta có thể bị ám ảnh chỉ bởi một bài viết trên một tờ báo đọc vội nào đấy, ở một tiệm cà phê nào đấy, tại góc đường nào đấy. Ám ảnh như cơn mơ Thụy trong giấc ngủ An mỗi đêm.
Nhưng nỗi ám ảnh của Thụy nhiều hơn, dày hơn. Thụy đến tòa soạn, muốn tìm cho ra người viết bài đó. Là người có bút danh Somewhere. Là một người bí mật. Những người có trách nhiệm cho hay đó chỉ là cộng tác viên tự do, không cố định, chuyên cộng tác ở mục du lịch và trải nghiệm. Hình như tên thật cô ta là Minh.