Kế hoạch bất thành
Kế hoạch bất thành
Anh ta như không nghe thấy gì bỏ đi mất dạng, để mặt tôi đứng đó với sự thất vọng tràn trề.
Lần đầu tiên tôi gặp anh là vào một ngày tồi tệ, hôm đó do có hẹn với mấy đứa bạn nên tôi bảo chị Nghi về trước. Sau khi đã đánh chén no nê với mấy chiến hữu, tôi một mình tiếp tục lội bộ về nhà...này nhỏ kia, thấy tụi chị đứng đây sao không chào hả?một cái giọng khan đặt của một trong những đứa con gái đang đứng tụm lại trước mặt tôi vang lên:
- Xin lỗi, nhưng tránh đường dùm tôi phải về - Tôi cố giữ bình tĩnh
Bỗng nhiên bọn họ vòng lấy tôi, mặt người nào cũng hung hăng trông rất đáng sợ, rõ ràng là muốn kiếm chuyện. Tôi lùi ra sau định bỏ chạy, bất ngờ một cánh tay hất tôi lăn xuống đất, rồi nhanh như chớp giật lấy cặp tôi. Biết không còn cách nào giành lại tôi đành ngồi yên chờ chết. Cả bọn sau khi đã thu được chiến lợi phẩm còn ném cho tôi một tràn cười nham nhở.
- Này bọn kia, tránh đường ra mau - một thanh niên cao lớn, tóc chảy dựng, hơi hoe vàng trông rất bụi, tiến lại gần, cất giọng
- Mày là thằng nào mà dám láo xược, tên con gái lúc nãy giật cặp tôi lớn tiếng(hình như là tên cầm đầu)
- Không biết tao là ai à - anh ta nở một nụ cười cô cùng hiểm độc, khiến tên cầm đầu hơi sợ. Một trong những đồng bọn tiến lại nói nhỏ gì đó vào tay cô ta, sắc mặt sầm xuống ra lệnh cho đồng bọn rút đi
- Khoan đã, còn cái kia - chàng thanh niên ra dấu
- Hừ..., cô ta quay lại ném cặp về phí tôi, rồi bỏ đi
Tôi đang ngồi phệch dưới đất, ngước mắt nhìn anh ta, chưa kịp nói tiếng cảm ơn thì..
- Biến lẹ đi cô nhóc, xem như hôm nay cô gặp may
- Cảm ơn anh - vừa nói tôi vừa ôm cặp đứng dậy chạy một mạch về nhà.
Từ hôm đó không hiểu tại sao mỗi khi ra về tôi luôn đứng nén lại chỉ để nhìn ân nhân của mình mỗi ngày đi ngang qua. Và tôi cứ như thế lặng lẽ đi theo anh mặt dù chưa bao giờ tôi tìm thấy mình trong mắt anh cả...
Ngày hôm đó sau khi bị từ chối cả ngàn lần tôi vẫn không bỏ cuộc, vẫn kiếm tìm anh...Và tôi đã thấy anh ở một góc trong công viên, sao vậy sao trông anh buồn thế kia, đâu rồi cái vẻ uy nghi lẫm liệt thường ngày.
- Anh sao vậy, vẫn ổn chứ?
- Cô cút đi, không cần quan tâm, chỉ toàn giả dối thôi - anh ta gắt lên, sự căm phẫn cực độ
- Em không đi đâu hết, cho dù anh có hết lần này đến lần khác xua đuổi đi chăng nữa..hức..- tôi nghẹn ngào.
- Hừm, cô nói thích tôi ư...vậy cô lại gần đây đi - giờ tôi mới nhận ra mình đang đứng cách anh cả thước
- Ngồi xuồng đây...
Tôi làm theo lời anh ta như một đứa trẻ con nghe lời người lớn, đột nhiên anh ta ôm chầm lấy tôi, "hãy ở cạnh tôi đừng bao giờ rời bỏ tôi, tôi xin em." Chợt tim tôi đau nhói ... dù bản thân biết rõ người anh ta cần không phải mình nhưng vẫn đắm chìm vào vòng tay ấy...
Từ hôm ấy, tôi luôn kề cận anh ấy mọi lúc anh ấy cần, vẫn tưởng tháng ngày tươi đẹp ấy sẽ mãi mãi không tan biến. Tôi đâu ngờ rằng mình chỉ là món đồ chơi trong tay anh.
Hơn 9h, điện thoại báo có tin nhắn mới:
Tối mai anh qua đón em lúc 7h nha, đến một nơi với anh.
Không biết có chuyện gì mà anh hẹn tôi nữa, vẫn tưỡng anh đã thay đổi sẽ có một khởi đầu tốt đẹp, thế nhưng mọi chuyện lại không như tôi nghĩ.
Đúng 7h Lâm đã có mặt trước cổng nhà tôi, hôm nay anh rất tươm tất với chiếc áo sơmi màu đen nhưng vẫn rất cool. Tôi ngồi sau xe suốt 45 phút, anh không nói lời nào, ngầm hiểu ý anh nên tôi cũng không mỡ lời. Cuối cùng thì cũng đến nơi, anh dừng xe trước một căn nhà rộng lớn như một căn biệt thư, xung quanh căn nhà là cả một sân vườn rộng lớn, ở đây đang tổ chức một buổi tiệc lớn với rất nhiều người thăm gia, với những bản tiệc thịnh soạn, mọi người cười nói rôm rả. Lâm dẫn tôi vào trong vẫn không nói lời nào. Dường như anh quen tất cả mọi người ở đây, đi tới đâu cũng có người chào hỏi, tôi chợt nhận ra hình như mình thật lạc lõng giữa cái chốn phồn hoa này. Đi một đoạn nữa anh dẫn tôi chen vào một đám đông, ờ đây phát ra một tiếng nhạc du dương như dòng suối vô cùng thánh thót, ở đó mọi người đang quay quanh lắng nghe một cô gái đẹp như thiên thần, với mái tóc mượt mà, đen nhánh, nụ cười thật quyến rũ, và dường như từng nốt nhạc là một sinh mạng của cô vậy...
Kết thúc bản nhạc bằng một tràn vỗ tay, Lâm nắm tay tôi đứng đối diện cô gái nói: "Dương đây là bạn gái mới của anh. Em sẽ phải hối hận vì đã rời bỏ anh." nhưng ánh mắt lại nhìn đăm đăm vào cô gái ấy, ánh mắt ấy có cả sự giận dữ, cả sư yêu thương, mong nhớ nữa... Tôi cứng người chưa biết chuyện gì đang diễn ra thì Lâm bất ngờ đặt một nụ hôn lên môi tôi. Khi kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra thì cô gái tên Dương kia đã kéo Lâm về phía mình: "Không, anh là của em, trọn đời này anh luôn là của em...."
Nét mặt vô cùng căng thăng, rồi Dương kéo Lâm đi vào bên trong căn nhà to lớn ấy, bỏ mặc sự hiện diện dư thừa của tôi. Phải chăng anh chưa bao giờ thật sự thích tôi, chưa bao cảm nhận được tình yêu mà tôi dành cho anh, và phải chăng tôi đến bên anh là một sự sai lằm...anh quay lưng đi không hề quay đầu lại nhìn tôi, tôi như chết lặng... ước gì tôi có thể thật sự chết đi để chấm dứt cái diễn cảnh đau buồn này...
Khoan đã, anh ấy là bạn trai tôi kia mà sao có thể để mặt chuyện này xảy ra đươc, như chợt bừng tỉnh tôi vội đuổi theo họ: "Anh Lâm, chuyện này là sao? Anh không thể làm vậy với em" - tôi như khan giọng đi giữa đám đông đang náo nhiệt.
Anh quay lại vẫn tay trong tay với cô gái kia: "Anh xin lỗi, nhưng đây mới là người anh yêu, xin lỗi vì đã lợi dụng em...."
Sao anh ấy có thể xin lỗi một cách dễ dàng như vậy chứ?
Anh đã ra đi, những tháng ngày tiếp đó chĩ còn sự buồn bã, đau thương nhưng không vì vậy mà tôi đánh mất cuộc đời của mình...cuối cùng thì tôi cũng quên được anh sau hai năm trời, vậy mà giờ đây anh xuất hiện trước mắt tôi, cầu xin tôi tha thứ, không thể nào có chuyện đó xảy ra, không bao giờ tôi có thề tha thứ cho anh được.