XtGem Forum catalog
Kẻ bại trận

Kẻ bại trận

Tác giả: Sưu Tầm

Kẻ bại trận

Chưa bao giờ nó nhục nhã đến thế! Chưa bao giờ nso từng bị ai khinh rẻ và coi như một con hàng. Tiếng đổ vỡ làm nó bớt tức giận, nó giấu vụ việc này vào nơi sâu thẳm nhất, quyết tâm tìm lại người vưà ngủ cùng nó đêm qua. Đừng mong nó để cho anh ta chạy thoát! Nó để tập tiền anh ta để lại vào một ngăn riêng biệt của chiếc ví. Và bắt đầu ngáy mới một cách bình thường nhất có thể.


Kể từ hôm đấy, nó mang trong mình mối thù nhất định trả, không còn tâm trí nói yêu đương hay có thêm mối quan hệ với bất cứ người con trai nào. Nó lục tung các quán bar lên chỉ để tìm lại chàng trai đêm ấy mà cuộc tìm kiếm như tìm kim đáy bể vẫn chưa có kết quả. Hà Nội rộng lớn thế này, biết tìm đâu ra? Nhưng nó vẫn chưa bỏ cuộc và không cho phép bản thân mình bỏ cuộc. Anh ta nợ nó một món nợ phải trả!


........


Kẻ bại trận


Từ đêm hôm đấy đến nay đã 3 tháng. Kỉ lục 3 tháng chưa yêu ai của nó trong suốt 2 năm khiến bạn bè vô cùng ngạc nhiên. Chỉ có riêng nó mới biết, không phải anh chàng đêm hôm trước thì nó không còn hứng thú để nói yêu đương với bất kì đối tượng nào! Nhưng 3 tháng vẫn chưa tìm thấy... Và nó cũng đang dần buông lơi ý định tìm kiếm tên của nợ ấy


Hôm nay nó đi từ thiện với mẹ. Gia đình nó thường hay đi từ thiện cho trẻ em không nơi nương tựa ở cô nhi viện nó từng ở. Đúng! Nó là con nuôi. Đứa con nuôi duy nhất có phúc phận tốt được nhận nuôi trong một gia đình có bề thế, có tiền bạc, cả bố mẹ đều phúc hậu và chiều chuộng nó hơn ai hết. Gia đình này, bố me này, tuy đối với nó chỉ là bố mẹ nuôi nhưng nó luôn một mực yêu thương kính trọng vì họ chưa từng làm nó buồn, nó có một người bố nghiêm khắc nhưng yêu thương nó, một người mẹ luôn muốn tốt cho nó, chăm sóc nó là đã hơn rất nhiều đứa trẻ khác rồi.


Nó chuẩn bị đồ đi từ thiện từ sớm. Nó có thể rất đểu giả đối với những người ngoài Xã Hội nhưng đối với cuộc sống của nó, những người từng cưu mang nó, nó chưa bao giờ quên. Mang một chút quần áo về cô nhi viện, nó thăm lại các "mẹ" nay đã già cả, nhưng ai cũng còn nhớ nó, vui vẻ đón tiếp gia đình nó và ở đấy, nó gặp lại anh ta. Anh ta đi cùng một công ti nào đó, cũng đến để làm từ thiện. Thi nó nhìn thấy anh ta trong bộ áo Vest nó đã không khỏi giật mình. Anh ta còn đẹp trai hơn cả lúc nó gặp anh ta ở quán bar, bộ vest tôn dáng người cao dong dỏng, nhìn cách anh ta giao tiếp có thể thấy ở anh ta sự chín chắn, ôn nhu của người trưởng thành. Có thể anh ta trải đời hơn những người đã qua đời nó nhưng nhìn nó là một con hàng, thì đúng là...


Không ngờ sau bao ngày tìm kiếm lại gặp được anh ta ở đây. Anh ta cũng thấy nó, nhưng chỉ liếc mắt qua nó và bố mẹ một chút rồi rời mắt đi chỗ khác như họ chưa tình quen biết. Cứ cho là anh ta giỏi đi, nó không tin, nó không đủ sức quyến rũ với người đàn ông này, dù sao thì bằng cách này hay cách khác, anh ta cũng phải trả giá cho hành động ngu xuẩn của mình.


Nó chờ anh ta ở ngoài sân, nó tin rằng anh ta sẽ bước ra và nói chuyện với nó. Vậy mà anh ta thực sự bước ra, giả vờ như tình cờ hóng mát và ngang qua nó, anh ta ngồi xuống bên nó và hỏi giống như họ đã quen nhau lâu lắm rồi nhưng giọng nói vẫn mang vài phần thờ ơ:


- Em khỏe chứ!


Nó mỉm cười với anh:


- Em khỏe... Không ngờ lại gặp anh ở đây.


- Anh cũng không ngờ lại thấy em ở đây, đi cùng ba mẹ à...


Nó không biết nên trả lời thế nào, liền chuyển đề tài. Nó hơi dựa vào vai anh:


- Em nhớ anh! Có thể cho em số điện thoại của anh được chứ?


Đã chót nghĩ nó là gái thì cứ nghĩ như thế đi, nó không quan trọng những điều không cần thiết như thế nữa!


- Anh không có nhiều thời gian dành cho những điều vô nghĩa! Nhưng anh sẽ lưu số điện thoại của em, rồi đến một lúc nào đấy, anh sẽ gọi.


- Tại sao?


- Chẳng tại sao cả!


Nó để lại cho anh số, vẫn mỉm cười nhưng thực ra trong lòng nó đã muốn đấm cho anh ta một cái. Con người anh ta cao ngạo thế cơ à? Nghĩ nó là con rối? thực sự nghĩ nó là loại hàng rẻ tiền, gọi là phải có mặt. Đợi đấy, nhìn cách nó thay đổi tất cả đi!


Cả tuần qua không thấy anh ta gọi đến, nếu cứ như thế này không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian nữa? Nhưng đúng đến chủ nhật, anh ta lại hẹn gặp nó vào một buổi chiều. Anh ta đến đón nó tới một quán café nhỏ và nó không ngờ họ đến đây chỉ để nói chuyện. Anh ta không hỏi nhiều về nó, cũng không nói nhiều về mình, anh ta chỉ nói, tự nhiên muốn có một người café nói chuyện và nghĩ đến nó. Nó thành thật nhìn vào ánh mắt anh ta:


- Em có đẹp không?


Anh ta không hề né tránh ánh mắt của nó, không cười, chỉ dịu dàng đáp lại:


- Rất đẹp!


- Vậy tại sao không yêu em?


- Vì em không yêu anh!


Câu nói của anh ta làm nó đứng hình một chút rồi mỉm cười rạng rỡ:


- Vậy nếu em yêu anh?


- Để anh nhìn thấy đã nhé!


Cuộc nói chuyện diễn ra không như nó nghĩ, trừ việc anh ta không nói nhiều, hơi lạnh lùng và giả bộ quên hết chuyện diễn ra tối hôm trước thì nó với anh nói chuyện khá hợp. Sau một hồi moi móc thông tin, nó biết anh ta không phải dạng người thường, không phải dạng người để nó dễ dàng lừa gạt, dễ dàng yêu nó chỉ vì vẻ ngoài. Lần này thì nó gặp phải đối thủ khá nặng kí, việc nó phải phô diễn hết nội tâm thì đúng là khó khăn vô cùng, để anh ta thấy nó yêu anh ta thật lòng, cũng không phải chuyện dễ. Để thắng ván này, nó cược chính bản thân mình.


Kể từ đó, nó thường tìm cứ để gặp gỡ và chăm sóc anh ta. Điều này mới khiến nó hơi lo lắng rằng xung quanh anh ta, không thiếu người nguyện sống nguyện chết vì anh ta. Nó cho đó là những đứa con gái ngu ngốc. Anh ta thì lạnh lùng điềm nhiên với mọi thứ, lại cứ thích sán lấy. Anh ta cũng thu hút nó vì cách nói chuyện thông minh và vẫn vì mùi hương "an toàn" mà nó chưa hỏi được thông tin loại nước hoa anh dùng. Và vì nhiều cô gái như thế, việc nó chỉ chăm chăm ở bên anh, sẽ không khiến cho anh thấy nó nổi bật thêm được chút nào, những hành động kiểu lãng mạn thì lại quá sến súa. Nó cố gắng vắt óc suy nghĩ, thì lại có một việc trời ban giúp nó.


Kẻ bại trận


Đêm hôm ấy nó và anh ngồi trong cùng một quán bar, anh uống khá ít rượu và hôm nay sắc mặt có vẻ không tốt, cho đến khi mồ hôi chảy đầm đìa trên chán, anh ta hơi mệt mỏi và gần như ngất lịm trên vai nó, nó mới phát hoảng đưa anh ta vào bệnh viện. Sau khi nghe bác sĩ chẩn đoán chảy máu dạ dày, suy nghĩ đầu tiên của nó chính là ông trời đang giúp mình. Nó thầm vui trong lòng, ngoài mặt lại giả vờ lo lắng, túc trực bên anh một thời gian dài, cho đến khi lả cả người đi, đang định gục xuống thì anh ta tỉnh dậy. Khi đôi tay anh ta khẽ động, đáng lẽ nó đã ngủ gục xuống giường bệnh rồi nhưng lại thấy tay anh ta động đậy, liền ép bản thân mình cầm vào bàn tay anh ta, cố gắng mở to mắt mà hỏi han:


- Anh tỉnh rồi à?


- Anh bị làm sao?


- Anh ăn uống thế nào mà chảy máu dạ dày, bác sĩ bảo phải nằm điều trị, nghiêm trọng lắm! May mà vào bệnh viện sớm! Em đã mua cháo rồi, để em đi hâm nóng lại cho... À, tối qua lúc vào đây, em đã thử tìm trong điện thoại của anh để gọi gia đình nhưng không biết mã, thành ra em ở lại đến giờ.


Anh không nói gì, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói:


- Em ở lại chăm anh làm gì, anh không sao đâu, anh thuê người chăm sóc được rồi. Em về đi, còn phài đi học nữa.


Nó nghe anh nói thế, hơi mỉm cười nhưng mắng yêu:


- Anh này, có phải người dưng đâu, anh gọi gia đình đến đi, rồi em về. Anh như thế này, làm sao nỡ bỏ anh lại được? Em có nhiều thời gian lắm, yên tâm đi


Nó đỡ anh ta dậy, dịu dàng xúc cho anh ta ăn hết bát cháo. Sau khi ăn xong, vẫn không thấy anh định gọi người nhà đến, nó hỏi lại anh thì anh nói, anh cũng là trẻ mồ côi, cũng đã từng sống trong cô nhi viện nó sống, sau thời gian đi du học về giờ, anh chỉ sống có một mình. Thế là càng có cơ hội cho nó ở cạnh chăm sóc anh. Nó dỗ anh đi ngủ rồi nó cũng không tự chủ được nằm xuống bên cạnh giường bệnh anh, ngủ một giấc ngon lành , cả đêm qua nó thức trắng đêm trong phòng bệnh với đống bài tập, hôm nay cuối cùng cũng nhờ được đứa bạn đến lấy bài tập mang đi nộp giúp. Nó thảnh thơi cầm lấy tay anh ngủ ngon lành. Nó thường gần gũi như vậy với những người trước và nó yên tâm với trái tim sắc đá của mình, chắc hẳn sẽ chẳng thể bị lung lay bơi một ai đó.


Khi nó tỉnh dậy đã là chiều tối, lúc đấy anh đã tỉnh rồi, đang nằm trên giường bện nhìn nó chằm chằm. Thế là nó biết lý do vì sao đang ngủ ngon lành thì bị tỉnh. Nó đưa đôi mắt lơ mơ ngái ngủ, mái tóc bù xù rất đáng yêu lên nhìn anh, anh chưa bao giờ từng thấy nó đáng yêu như thế kể cả lần đầu tiên gặp gỡ. Thế là anh bất chợt nở nụ cười. Lần đầu tiên nó thấy anh cười, đang trong cơn buồn ngủ, nó tỉnh dậy hẳn, thấy nụ cười của anh vẫn chưa tắt, nó cũng bất chợt hôn nhẹ lên môi anh một cái, làm cả 2 bất ngờ. Nó ngồi dậy, chỉnh chỉnh lại mái tóc và đi ra ngoài cửa, gọi một cuộc điện thoại cho gia đình, cũng để làm cho không khí bớt ngượng ngùng. Khi nó bước vào, y tá đang thay dịch cho anh, nó hơi đỏ mặt cười với anh, nắm lấy một tay của anh đang đặt trên giường. Cô y tá nhoẻn miệng cười tùy hứng khen hai người đẹp đôi, nói anh có cô người yêu tốt luôn ở bên cạnh túc trực không rời làm anh cũng không tránh khỏi lặng lẽ nhìn nó một hồi. Sau khi thay dịch, nó ngồi sát bên anh, lấy cho anh một cốc nước và hỏi:


- Tại sao lúc nãy anh lại cười? Em chưa bao giờ thấy anh cười cả!


Anh không nói, chỉ lặng lẽ nhìn nó. Sau đó nhờ nó ra ngoài mua đồ ăn để gọi một cuộc điện thoại sắp xếp công việc.


3 ngày sau thì anh xuất viện, nó bị bố mẹ quản chặt chẽ hơn nên chỉ có thể đến chăm anh vào những thời gian không phải lên lớp. Khi anh khỏe lại, anh mời nó một bữa tối ở nhà hàng nổi tiếng để cảm ơn nó những ngày qua luôn ở bên anh. Khi đưa nó thực đơn, nó chỉ tự mình chọn một chai rượu vang, còn đâu để anh tự chọn món. Khi nó nhắc đến chai Gordon Gin 2005, anh đã không khỏi ngạc nhiên, không phải vì anh biết giá trị của chai rượu không hề nhỏ, mà anh không ngờ nó cũng sành về rượu vang. Khi đồ ăn mang ra, chính tay mó rót cho anh một ly rượu và nói:


- Anh chỉ được uống 1 ly thôi vì dạ dày không tốt và độ cồn của nó khá cao!


- 40%. Anh không ngờ em cũng thích rượu vang.


Nó cười duyên dáng. Nó đâu có thích? Là nó biết anh thích do tình cờ để ý tủ rượu cửa anh nên nó cố tình tìm kiếm chút thông tin để tạo ấn tượng tốt với anh. Nó biết những gì nó làm là không thừa.