“Hey! Quay lại đây và cãi nhau với anh”
“Hey! Quay lại đây và cãi nhau với anh”
- Không.
- Sao lại vậy? - Tôi ngạc nhiên.
- Vì những điều tốt đẹp luôn ở phía trước. - Thiện mỉm cười, bàn tay lướt nhẹ trên cây đàn. - Còn Ki thì sao?
- Tớ không biết.
Tôi cười ngượng, tránh ánh mắt của Thiện. Nụ cười của cậu ấy trong mắt tôi bỗng nhoè nhoẹt đi. Tôi không muốn cho Thiện biết là mình đang khóc. Tôi không muốn khóc vì Ju. Không muốn khóc vì lí do cả tuần nay Ju gần như biến mất. Tôi trong mắt Ju là cô gái ương bướng và mạnh mẽ. Chứ không phải là cô gái dịu dàng, yếu đuối. Hoàn toàn không.
Thiện ngập ngừng.
- Cậu không sao chứ Ki?
- Ừ. Tớ không sao. - Tôi nghẹn ngào.
- Nếu cậu có tâm sự. Cứ nói. Tớ sẽ nghe. Nếu muốn khóc, cứ khóc. Càng kìm nén, càng đau lòng.
Thiện vừa dứt lời. Tôi khóc oà lên như một đứa trẻ. Bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu tủi hờn kìm nén trong lòng, bây giờ được dịp vỡ oà. Rằng mối quan hệ mập mờ giữa tôi và Ju. Rằng lí do tôi bỏ về giữa chừng trên đường đi ăn Kem hôm đó, rằng Ju không nhắn tin, không gọi điện, không giải thích. Nức nở. Tủi giận. Tôi cảm thấy mình như là một con ngốc. Một con ngốc có lúc nghĩ rằng. Ju yêu tôi.
Thiện không nói gì cả, cậu ấy ngồi lặng nghe tôi sụt sùi. Chốc chốc lại đưa khăn giấy cho tôi.
***
Tối, Thiện đưa tôi về. Suốt đường đi, tôi ngồi lặng thinh sau xe. Thiện cũng không hỏi tôi, cậu ấy chỉ lẳng lặng đạp xe. Tôi cũng thầm biết ơn sự im lặng ấy.
Gần về đến nhà, tôi và Thiện đi bộ. Chợt, Thiện hỏi tôi.
- Ki có thích chiếc đồng hồ cát của Thiện không?
Tôi mỉm cười. Ngắm nghía chiếc đồng hồ cát trong tay.
- Có. Rất thích. Tất cả những gì Thiện tặng từ lúc chúng mình làm chung ở Pooh. Ki đều giữ cẩn thận.
- Thật không? - Thiện hồ hởi.
- Thật. - Tôi khẳng định. - Bộ Thiện nghĩ Ki không giữ gìn chúng cẩn thận sao? - Tôi hoài nghi.
Thiện nghe vậy, chối rối rít.
- Không. Không. Chỉ là, chỉ là....Thiện hơi bất ngờ thôi.
Nhìn điệu bộ của Thiện, tôi không nhịn được cười.
- Haha. Ki đùa đấy.
Thiện nhìn tôi, rồi cũng chợt nhận ra. Cậu ấy cười híp mí.
- Sao em về muộn vậy?
Nụ cười trên môi ngượng nghịu, trước mặt tôi, là Ju. Là đôi mắt màu nâu, là mái tóc khói, là cái nhìn lạnh tanh khó đoán ấy. Nhưng, tôi phớt lờ câu hỏi của Ju. Chúng tôi còn gì để nói với nhau nữa?
Thiện quay sang nhìn tôi, ngập ngừng.
- Thiện về trước nhé Ki.
- Ừ. Thiện về cẩn thận. Hôm nay, cám ơn Thiện nhiều nhé.
Thiện cười, lúng túng vòng xe quay lại. Chỉ còn tôi và Ju. Tôi định sẽ đi một mạch vào nhà, thì một bàn tay từ đằng sau kéo lại.
- Ki. Em nói chuyện với anh một lát được không?
- Không. - Tôi thẳng thừng, không quay đầu lại.
Ju đến trước mặt tôi, nhìn sâu vào đôi mắt sưng húp vì khóc cả buổi chiều nay của tôi, hạ giọng.
- Em khóc đúng không Ki?
Cổ họng tôi nghẹn ứ, bao giận hờn, bao trách móc giờ bỗng như cơn gió thoảng qua. Tôi lảng tránh ánh mắt của Ju.
- Anh đừng quan tâm.
- Ki. Chuyện anh đi dạy thêm. Anh muốn nói với em.
- Chuyện anh dạy thêm một cậu nhóc môn Lí đấy à? Em không muốn nghe.
Tôi gạt tay Ju khỏi vai mình, lục tìm chìa khoá mở cổng.
- Ki. Sao em ương bướng vậy?
- Đúng. Từ trước giờ em vẫn ương bướng đấy. Mà em cũng chẳng có lí do gì phải nghe anh giải thích cả. Em không quan tâm.
Ju im lặng. Chỉ còn tiếng tôi mở cặp lục tìm chìa khoá trong vô thức. Rốt cuộc cũng chỉ là do tôi ương bướng. Vậy, là do tôi sai?
Chừng khi tôi tìm được chìa khoá, và đang cố mở cánh cổng sắt. Giọng Ju trầm xuống.
- Em thích chiếc đồng cát đó nhiều như thế sao?
Tôi cố đóng chiếc cổng lại, trả lời.
- Em rất thích. Rất rất thích.