Gần chiều
Gần chiều
T. muốn chạy trốn một căn phòng ở Paris, nơi có cửa mở ra một ban công kiểu cũ, được trang trí cầu kì. T. hay nhìn vào lưng một người từ phía sau. Mặt trời viền vàng rực cơ thể người đó. Khuôn mặt T. co rúm lại đau đớn; hai tiếng "người đó" sao xa xôi đến thế; xa đến mức T. vươn tay thế nào cũng chỉ có thể chạm được cái bóng trên sàn phòng của người đó. Đến bây giờ, T. có lúc còn lấy nhầm cỡ quần áo của người ở Paris khi chọn quà tặng bạn trai da trắng của T. T. giải thích là muốn mua một bộ tương tự cho em trai. T. nói mà vẫn nhìn sâu vào đôi mắt xanh lơ của bạn trai. T. tin là người con trai da trắng cao lớn trước mặt chẳng hiểu được đâu, cũng như T. gần như chỉ thấy mỗi một màu xanh ngơ ngác, chỉ thế thôi. Nếu người yêu hiện tại của T. là người châu Á, da vàng mắt đen, thì T. đã không dám nhìn vào mắt người đó.
Ngày xưa, mỗi lần đến căn phòng ở Paris, T. hay xuống buýt sớm hẳn một bến, rồi đi bộ, vừa đi vừa nhìn trời. Trời thường màu xám, thi thoảng mới rạng lên chút màu sáng hiếm hoi và giả dối. Trời không rộng mà bị cắt thành dải hẹp gấp khúc bởi dãy nhà xám cao ngút mắt hai bên đường. Có lần T. đá vào bậc lên xuống, bật cả móng chân, cho dù T. có đi giầy. Lần ấy, T. được chăm sóc, được bôi thuốc, được nấu ăn cho. Nhưng T. vẫn chẳng thể chạm vào người đó, như T. muốn, dù hằng đêm hai cơ thể vẫn vặn vào nhau, đầm đìa nhễ nhại. T. bao lần muốn bật khóc khi úp mặt vào vùng nồng rậm rạp leo ngoeo cứng.
Đám cưới sẽ được tổ chức vào cuối năm nay. Cô em mới sang, còn rất vểnh vì là một du học sinh, suýt xoa: "Ối giời ôi! Sao chồng sắp cưới của chị đẹp trai chế! Cứ như tài tử điện ảnh ấy!". T. bảo em cứ nấu ăn cho giỏi vào là có chồng da trắng mắt xanh đẹp tuyệt vời ngay. Cô em mặt đỏ ửng lên kêu: "Chị cứ trêu em!". T. cười không đáp. T. biết thừa là con bé đã quen mùi đàn ông từ trong nước rồi.
Hôm nhận lời cầu hôn, bạn trai đã say ngủ sau khi làm tình, T. quấn áo vào phòng tắm ngồi bó gối và khóc. T. khóc mỗi lúc một to, không sao ngăn được. T. biết tại sao mình khóc mà cũng như chẳng biết gì. T. sợ. Không biết bao lâu sau, bạn trai T. lo lắng mở cửa rồi vội vã ôm T. vào lòng. T. gục đầu áp mặt lên vòm ngực ram ráp lông và nói bằng tiếng Việt mà không biết "Em xin lỗi. Tự dưng em không biết phải làm gì cả!". Nhưng đám cưới thì T. nhất định đồng ý, không nghĩ ngợi thêm gì nữa.
Một đêm, T. dốc một nhúm cà phê french roast hiệu Tim Hortons vào miệng. Cà phê làm mồm miệng T. thắt lại, lưỡi đắng nghét. T. hát "Ô hô! Kìa những cánh chim vụt bay, về trời... Ô hô! Kìa những cánh chim vụt bay, về trời... Í a ì a i a ì a, í a i a i a ì a!...Ì a í a ì a í à ì a í a...a...". Nhưng không ai nghe được tiếng T. hát, chỉ riêng T. nghe được thôi. "Ô hô! Kìa những cánh chim vụt bay, về trời... Ô hô! Kìa những cánh chim vụt bay, về trời..." Sáng hôm sau, T. nhìn người mình sắp cưới đang say ngủ. Người đó ngủ thật không bình yên. Dường như thế. T. nhìn mãi, nhìn mãi... rồi luồn tay vào quần người đó.