XtGem Forum catalog
Cô dâu

Cô dâu

Tác giả: Sưu Tầm

Cô dâu

 


Vốn dĩ cô luôn có đức tính thẫn thờ. Bởi cái nắm tay, cái nháy mắt của anh cũng đủ làm tim thành hàng vạn mảnh vỡ....


***


Tokyo ngày 1 tháng 10


Trước ngày cưới 27 ngày.....


"Em sẽ về?" – Anh khẽ nín chặt tiếng nấc cuộn tròn trong cuốn họng. Lấy hết can đảm mà hỏi. Thường là vậy. Nhưng với cô lúc nào đó là 1 câu hỏi tu từ mà người được hỏi không được phép trả lời ngoài 2 biện pháp đồng ý – cúp máy


Đối với người con gái phóng khóang, vô tư, mạnh mẽ như cô. Câu trả lời tất nhiên là....


"Ngày này tuần sau anh ra sân bay đón em" – Cô cắn môi đến bật máu vì sợ phải đối diện với thứ sắp đến


Ở đời con người dù mạnh mẽ cũng trở nên nhỏ bé trước nỗi sợ trước mắt. Nói ngắn gọn, sợ là khả năng nhận ra nguy hiểm và chạy trốn khỏi nó hoặc chiến đấu chống lại. Đáng tiếc cô thuộc dạng bị động trước anh – Người yêu.


Cô dâu


Sài Gòn ngày 8 tháng 10


Trước ngày cưới 20 ngày


"Hey girl!" – Cô quay 90 độ. Khẽ cười. Nhận ra bóng người quen thuộc. Anh vẫn đứng đó. Vẫn sơmi trắng – jeans xanh như 5 năm trước lúc tiễn cô đi nơi xứ người. Chỉ khác là chàng sinh viên ngố tàu ngày nào giờ thành người đàn ông mất rồi. Thời gian vốn khắc nghiệt, chẳng đợi ai. Chẳng chờ người khác gật đầu mà tự ý thay đổi tât cả và thường là lấy đi rất nhiều thứ - Trong đó có tình cảm. Ngày cô trúng tuyển ngành thiết kế. Anh đạp xe chở cô ngồi quán kem xôi ven đường quen thuộc để: " Ăn nhiều đi, qua đó thèm rồi khóc chẳng ai mua cho đâu " .Bây giờ nhớ lại với kí ức của một người phụ nữ trưởng thành anh cũng thật tệ khuyên cô đi cũng không. Nhưng giữ cô lại càng không. Cứ lập lững nữa muốn giữ nữa muốn buông. Rồi cuối cùng chỉ nói một câu: " Em sẽ nhớ Anh mà thôi. À mà đi đi. Đi học cho giỏi về mà thiết kế đầm cưới cho đám cưới của anh. hahaha ". Cô chỉ im lặng. Ăn hết cốc kem rồi đòi anh chở về đễ còn tiệc chia tay gia đình. Đâu biết phía trước, hai hàng lệ anh tuôn...


Thế là quyết định đi không băn khoăn gì cả vì còn phải thiết kế váy cưới cho đám cưới của anh. Ngày cô đi, mưa phùn rơi nhẹ vai anh. Gia đình bạn bè đều có mặt đầy đủ. Chiếc xe đạp cà tàng quái gở như nào lại xì lốp. Hậm hực buông tiếng thở dài, anh ngồi nhìn mưa như trêu ngươi. "Thôi thôi, chạy lẹ. Nhất định nó sẽ khóc". Tới sân bay quần áo anh xộc xệch. Bộ dạng không thể nào thê thảm hơn.: " Ê. Nín đi khóc cái gì đi 5 năm thôi mà. Mít ướt. Ráng học giỏi nha. hahaha " Cách cô 1 bức tường kính chỉ thấy khẩu hình miệng anh không ngừng họat động và nước mắt anh chảy mặng đắng trong lòng. Ngòai ra. Tất cả đều im lặng. "Em sẽ về " qụet vôi nước mắt và hét lớn hết sức có thể. Bên đây. Cô chẳng khác gì 1 con khỉ con múa may tay chân. Mồm mép cũng chẳng kém anh.


"Làm gì mà thẫn thờ vậy. Thấy anh đẹp trai quá à. hahaha " như bị tiếng chuông báo đáng ghét đánh thức. Cô nhìn anh: "Ít nhất không tệ như lúc tiễn em đi ". "Lúc đó trời mưa anh thì bân phụ mẹ". "Hình như lúc đó a khóc". "Mít ướt như em sao. hahaha". "Mà nằng nặc kêu e về làm gì". "Dự đám cưới của anh. hahaha"


Oh sh*t! Phải không đây. Anh tàn nhẫn đến thế sao. Chúng ta từng là người yêu đó. A bóp nát tim e đi thằng ngố kia. Bùm! Viễn cảnh cô xé áo, nắm tóc, đánh đập anh dập tắc: "À ừm!!! Cưới rồi nhỉ"


Sự trở về bất đắc dĩ này cảm nhận trong cô Sài Gòn bây giờ thay đổi quá. Mưa cũng chẳng ngọt ngào như xưa. Mọi tòa nhà đều cao và to hơn trước, hào nhóang hơn trước, còn được bọc hẵn lốt áo mới. Anh cũng vậy. Thóang chốc anh sinh viên thủ khoa hotboy được nhiều vệ tinh quay quanh thành người yêu cô. Giữa bộn bề cuộc sống khó khăn. Anh là điểm tựa duy nhất. Bây giờ thì sắp thành Chồng người ta. Là 1 người cha với những đứa con kháu khỉnh. Nghĩ đến đây bỗng chạnh lòng nhớ đến lời hứa ngây ngô lúc trước: "Anh sẽ lấy em " Cô ngẩng mặt cho dòng chảy trôi vào lòng, ặng lẽ bước xuống xe: "Em muốn dạo SaiGon ". "À khỉ! Anh có hẳn 1 lịch trình nào là đưa em đi công viên, ăn hàng, kem xôi. Bắt đầu từ 4 ngày nữa nhé. Em sẽ thuộc về anh đó. hahahaha. Lo mà đi làm việc riêng đi"


Đến bây giờ im lặng là giải pháp an tòan với cả hai – hoặc riêng "người đau khổ" ấy. Thôi thì dành hẳn 1 ngày hòai niệm, để mưa làm nhòa đi vài kí ức – "người đau khổ với những lời lẽ đau khổ " - nghĩ...


Thả hồn dọc theo đọan đường dài nơi tận trời cuối đất. Hôm nay cũng là đầu mùa mưa, những chẳng còn là những lúc anh đón đưa như ngày nào. Hôm nay lối đi lối về mình cô chùn chân cố bước. Hòai niệm 1 kí ức đẹp.