Chỉ là về một lời tỏ tình
Chỉ là về một lời tỏ tình
(Admin - "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")
Cám ơn thời tuổi trẻ nông nổi, đã cho tôi một tình yêu đẹp đẽ thế, mà cũng đau đớn thế.
***
08/09/2013 – 00:53 AM
"Chào Huy,
Hay nên gọi cậu là Keith nhỉ?
À, được rồi, Huy hay Keith đều không quan trọng, dù sao cậu vẫn là cậu thôi, còn – tôi là ai? Cậu đang thắc mắc điều đó đúng không?
Tôi tên là Nguyễn Thị Kiều An, 21 tuổi, người Việt Nam, không có bất kỳ mối liên hệ trực tiếp nào với cậu, ngoài việc – tôi "thầm mến" cậu đã lâu!
Khoan đã, cậu có thể kiên nhẫn đọc tiếp những gì tôi sắp viết trước khi quăng lá thư này vào hòm spam giữa hằng hà sa số những lá thư từ người lạ khác không?
Vì tôi... đã thầm mến cậu từ rất, rất lâu rồi.
Vậy nhưng đến giờ tôi mới đủ can đảm viết bức thư này, thực ra là có hai lý do:
Thứ nhất, theo tôi được biết thì ba tháng trước, cậu đã kết thúc mối quan hệ với Linda? (Xin lỗi, tôi không cố ý theo dõi cậu, chỉ là tôi... dõi theo cậu mà thôi. Vả lại đây hình như cũng không phải là chuyện tối mật gì, chính cậu đã công khai nó mà). Tôi không có hứng thú, cũng không có khả năng "đánh chủ giật hoa", hoặc là "đánh hoa giật chủ" gì đó, nên chỉ có thể đợi, đợi cho đến khi cậu "alone and available" (dù tôi không chắc lắm rằng bây giờ cậu có "available" hay không) mới dám bộc bạch những lời từ đáy lòng này.
Thứ hai, và cũng là lý do quan trọng nhất: tôi chỉ còn vài tháng nữa là tốt nghiệp. Đoạn tình cảm bảy năm này, tốt đẹp cũng được, bi thương cũng thế, tôi muốn nó có được một cái kết hoàn chỉnh. Tuổi trẻ nào rồi cũng trôi qua, không còn tuổi học trò mơ mộng, không còn thời sinh viên hăng say, tôi không đủ dũng khí và niềm tin để duy trì nó nữa rồi.
Cho nên Keith, Trần Minh Huy, xin cậu, xem như thương xót cho trái tim cố chấp của tôi đi, lần tới khi về Việt Nam, cậu có thể gặp tôi một lần không? Chỉ một lần thôi, tôi hứa!Đoạn tình cảm lâu nay của tôi, xin cậu, hãy cho nó một kết thúc!
À, còn chuyện này, tôi biết mình không có quyền, cũng không có tư cách yêu cầu cậu bất cứ việc gì, nhưng nếu như cậu đồng ý gặp tôi, vậy... cậu có thể duy trì tình trạng hiện tại đến lúc đó hay không? Ý tôi là, tôi thực sự không có cách nào bày tỏ với một người đang có bạn gái, điều đó quả thực quá sức chịu đựng của tôi.
Được rồi, dù sao cũng rất cảm ơn cậu đã đọc thư. Bất kể cậu có đồng ý hay không, tôi vẫn mong nhận được reply của cậu. Ít ra cũng gửi một icon báo cho tôi biết là cậu đã đọc thư rồi được chứ?
Cảm ơn và chào cậu nhé,
Mong gặp cậu!"
Tôi đã viết những dòng ấy trong một tâm trạng hỗn loạn thực sự. Tôi không biết mình mong muốn gì, chờ đợi gì. Chỉ là khi đọc được bảng kế hoạch học tập và tốt nghiệp của mình năm nay, tôi bất chợt cảm thấy như mình đã để vuột mất một điều gì đó. Tôi mơ hồ nhìn thấy đón chờ tôi phía trước là một khoảng trống rỗng, chẳng có bất cứ điều gì cho tôi bấu víu. Chỉ mới hôm qua thôi, chính chiếc áo khoác xám và cái ba lô lệch vai ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy đã khiến tôi sững sờ, quyến luyến. Để rồi thoắt một cái nhìn lại, thế mà đã bảy năm trôi qua. Tôi từng tự hỏi lòng hàng trăm hàng nghìn lần, vì đâu, do đâu mà tôi lại cố chấp với tình cảm này đến thế? Cậu ấy đâu có biết tôi, tôi tội gì phải hành hạ mình như vậy?
Hôm nay nhìn lại tôi đột nhiên rõ ràng tất cả. Vì sao ư? Vì bảy năm qua tôi luôn là một nữ sinh! Một cô nữ sinh với những mộng mơ đầu đời dịu ngọt, cô nữ sinh với mối tình vô vọng mê đắm, cô nữ sinh xốc nổi, hăng say, căng tràn nhựa sống và tình yêu, dám yêu, cũng dám kiên trì dù chẳng đi được đến đâu. Cám ơn thời tuổi trẻ nông nổi, đã cho tôi một tình yêu đẹp đẽ thế, mà cũng đau đớn thế.
Nhưng chẳng phải thời sinh viên của tôi cũng sắp hết rồi sao? Sẽ không còn nữa, vĩnh viễn sẽ không còn nữa cô nữ sinh tung tăng ngày ấy. Không còn những bồng bột cố chấp, tôi lấy gì để duy trì tình yêu này?
Chẳng có gì!
Nếu đã không thể, xin hãy cho nó được kết thúc, để tôi có thể an ủi mối tình đầu của mình, cũng là dứt khoát đoạn tuyệt nó!
***
11/09/2013 – 20:33 PM
"."
Ha! Tôi bảo cậu ấy gửi một icon cho mình, cậu ấy lại tiết kiệm đến mức một icon cũng không muốn cho tôi. Thay vào đó, là một dấu chấm. Chấm? Nghĩa là gì? Cậu đã đọc thư rồi đúng không? Cậu đã hiểu nỗi lòng của tôi phải không? Và... liệu tôi có thể tự huyễn hoặc mình rằng, dấu chấm ấy là cách cậu trả lời "Được." hay không?
Huy, cậu ác lắm. Vì sao lại giày vò tôi như thế? Lần trước cũng vậy, lần này cũng thế, sao cậu có thể nhẫn tâm nhường ấy?
Vậy mà sau tất cả, vì sao tôi lại thấy vui thế này? Chỉ một dấu chấm, một dấu chấm mà thôi!
***
Tháng 12, trời Sài Gòn dạo này hình như cũng chẳng buồn nắng nữa, đêm xuống còn học đòi miền Bắc cho thêm chút se sắt diệu kỳ. Tôi cuốn mình trong chăn, tự tưởng tượng như đang ở nhà, một chút gió, một chút lạnh, một chút khô hanh. Vẫn nằm co ro, tôi để quạt máy quay mòng mòng, rồi tự cười mình ngu ngốc, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ hỗn loạn.
Là cô đơn sao? Hay là sợ hãi? Hay có lẽ là nỗi chênh vênh khi đứng giữa bờ vực của khát khao và nhu nhược?
Ngày mai cậu ấy về nước.
Cậu ấy không báo cho tôi, mà thực ra cậu ấy cũng chẳng có lý do gì để làm vậy (sự mong ngóng của tôi đâu thể là lý do với cậu ấy phải không?). Tôi biết được tin này là vì cậu ấy vừa đăng status "bố cáo" trên facebook. Tin vừa ra, bao nhiêu người hỏi han, ai cũng hân hoan chờ đón cậu ấy trở về. Còn tôi, vui hay buồn đây?
Đơn phương là vậy sao? Vừa mong mau chóng cắt đứt để giải thoát chính mình, vừa hi vọng có thể dùng dằng thật lâu, tình nguyện trói buộc mình, dẫu chẳng có gì để trói buộc người ta. Sao nghe vĩ đại quá, mà cũng ngốc nghếch quá. Tôi đã quyết định rồi cơ mà? Đã định sẽ chấm dứt, thì hãy chấm dứt thật hào hùng nào!
Trần Minh Huy! Lần này cho dù cậu có đồng ý gặp tôi hay không, tôi cũng nhất quyết phải gặp cậu!
Nhưng không ngờ cậu ấy đã đồng ý!
***
16/12/2013 – 22:23 PM
"22/12, từ 5 đến 9 giờ tối, địa điểm tùy cậu"
Chỉ có vài chữ thôi mà tôi đọc đi đọc lại đến mấy chục lần. Là thật sao? Đây đúng là sự thật chứ? Cậu ấy đồng ý gặp tôi rồi ư? Tôi không nằm mơ phải không?
Chưa bao giờ tôi lại có tâm trạng rối loạn đến thế, lần gặp mặt chính thức đầu tiên giữa tôi và cậu ấy, tôi bối rối đến phát điên lên được. Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm mình, tôi cũng đang run rẩy né tránh. Bởi đây, là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng!
Sau khi đã cân nhắc cả đêm, sáng hôm sau tôi gửi tin nhắn báo thời gian và địa điểm cho cậu ấy: 6 giờ tối ở cầu Ánh Sao. Vì sao lại chọn nơi đó? Vì cầu Ánh Sao rất đẹp, ít nhất thì đó cũng là một trong những nơi vừa đẹp vừa lãng mạn ở Sài Gòn mà tôi biết. Tôi tuy sống ở Sài Gòn đã ba năm, nhưng quả thực mọi thứ cứ như một giấc mộng, mới hôm nào tôi vừa đặt chân lên mảnh đất này, vậy mà vụt một cái đã ba năm trôi qua, tôi vẫn chẳng biết về Sài Gòn được bao nhiêu. May mắn tôi từng đi qua cầu Ánh Sao, một chút lấp lánh, một chút nên thơ cho lời tỏ tình đầu tiên, cho một kết thúc đẹp đẽ đủ để tôi suốt đời ghi nhớ (và mỉm cười, nếu có thể). Vậy là đủ rồi.
***
Từng ngày vừa lặng lẽ vừa vùn vụt trôi qua (tôi không chắc là mình cảm thấy thời gian trôi nhanh hay chậm nữa). Hôm nay chính là ngày hẹn.
Lâu lắm rồi tôi mới lại mặc váy, cảm giác không thực sự thoải mái, nhưng nhờ nó mà tôi thấy mình xinh đẹp (ít nhất là hơn mọi khi) nên tôi cũng tự tin thêm đôi chút. Có điều chút cải thiện về ngoại hình này vẫn không đủ để lấn át tâm trạng lo lắng, nỗi bất an và đau khổ trong lòng tôi. Hôm nay, tôi phải nói lời chia tay với mối tình đầu của mình. Tôi phải tự mình kết liễu nó thật ư?
Năm rưỡi, còn nửa tiếng nữa, nhưng tôi đã đứng đây một lúc rồi. Tôi thích quang cảnh nhìn từ cầu Ánh Sao, một chút lung linh, chút dịu dàng mê hoặc, một khung cảnh lãng mạn khó tìm. Nhưng thực sự thì tôi không mấy thân thuộc với nó. Tôi chỉ mới đi ngang đây một lần, chưa đủ để nhìn, chưa đủ để cảm, sao nó có thể cho tôi tự tin? Thế nên tôi phải đến sớm một chút, mỉm cười với nó, hòa mình vào nó, như vậy có lẽ cầu Ánh Sao này sẽ xem tôi như một người bạn, tiếp thêm cho tôi chút dũng khí chăng?
Tôi hít thật căng bầu không khí buổi chiều muộn, chút gió mát tháng mười hai Sài Gòn mang hương thơm của cỏ hoa và thành thị. Trong lòng liên tục tự cổ vũ mình, cố lên, cố lên, qua hôm nay mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía mình, từng bước nhịp nhàng, chậm rãi. Cùng lúc ấy, tôi cũng nghe thấy trái tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Lại hít thật sâu thêm một lần nữa, tôi quay người đối mặt với cậu ấy.
Gương mặt tuấn tú, miệng mỉm cười thật nhẹ, và đôi mắt đen vẫn sáng ngời như thế, bảy năm trước là thế, những năm qua là thế, và bây giờ vẫn là như thế. Đôi mắt ấy chăm chú nhìn tôi, thản nhiên, khích lệ. Tôi chẳng còn biết gì nữa, âm thanh, cảnh sắc, mùi hương, tất cả đều bị đôi mắt ấy làm nhạt nhòa.
Cho đến lúc cậu ấy lịch sự cất tiếng, tôi mới hoàn hồn.
- Xin chào! – Đó là lời đầu tiên cậu ấy nói với tôi.
- Tôi là Kiều An!
Không biết dũng khí ở đâu ra, tôi bỗng dưng nói năng vô cùng rành mạch, thậm chí nghiêm túc đến lạnh lùng. Thời khắc ấy, tôi ngạc nhiên phát hiện hóa ra mọi chuyện cũng không khó khăn như thế. Chỉ là nói vài lời rồi đi, có gì khó đâu? Khô khan mà nói ra là được thôi, đúng không?
- Chào An, tôi là Huy, Trần Minh Huy, hoặc Keith, hoặc bất cứ cái tên nào mà cậu muốn gọi.
Lúc nói những lời này, tôi rõ ràng thấy cậu ấy cười nhẹ. Trời ạ! Xin cậu, đừng có cười như thế được không? Ruột gan tôi đang nóng như lửa đốt đây, thời giờ đâu mà đùa với cậu.
Vậy là tôi nói luôn, không dây dưa, có vẻ hơi nhát gừng:
- Được! Huy, tôi nói cho cậu biết, tôi thích cậu, rất thích cậu, từ năm lớp chín đến giờ, tôi vẫn luôn thích cậu! Cho dù chỉ gặp mặt vài lần, cho dù cậu không biết tôi, cho dù cậu học khác trường hay đi du học, thậm chí dù cậu có bạn gái đi nữa, tôi vẫn cứ thích cậu!
Tôi nói liền một hơi, đến cả thở cũng không cần. Từng lời từng chữ rõ ràng dứt khoát đến chính tôi cũng phải ngạc nhiên.
Ô! Hóa ra tôi thích người ta như thế, vô vọng như thế, ngốc nghếch như thế. Vậy mà vẫn có thể hét to không ngại ngần. Tôi... dũng cảm thật đấy.
Nhưng không hiểu sao sau khi dũng cảm xong, tôi chợt cảm thấy kiệt sức. Nhẹ nhõm? Đúng! Nhưng thực sự kiệt sức. Và yếu đuối. Tình yêu thầm kín bao lâu nay của tôi vừa bị chính tôi bóp chết. Tôi bây giờ chỉ muốn khóc thật to.
Nhưng không được! Còn chưa kết thúc. Tôi cắn môi ngăn nước mắt tràn ra, tay nắm chặt vạt váy, mắt trừng trừng nhìn cậu ấy chờ đợi.
Tôi chờ đợi một kết thúc.
Nhưng cậu ấy không nói gì cả, chỉ yên lặng nhìn tôi, cái nhìn thăm thẳm đến mức tôi chẳng thể biết đâu là bến bờ.
Tôi sợ hãi, và tức giận. Còn im lặng mãi làm gì chứ? Nói một chữ thôi mà khó đến vậy sao?
Khi sự chờ đợi vượt quá sức kiên nhẫn của tôi, tôi buộc phải tự mình lên tiếng:
- Nói đi! – Tôi bảo cậu ấy.
- Nói.