Teya Salat
Chậm nhau một ánh mắt

Chậm nhau một ánh mắt

Tác giả: Sưu Tầm

Chậm nhau một ánh mắt

- Cưới em. Lỡ rằng sau này không hợp nhau, anh có hối hận không?


***


Miễn cưỡng bước cùng nhau trên những bậc thang cuối cùng dẫn lối hai người rời khỏi văn phòng cục dân chính. Cô siết chặt quai túi xách khiến lòng bàn tay trắng bệch in rõ những vết cứa vằn đỏ. Ngân hối hận cúi đầu nhìn chằm chằm đôi cao gót dưới chân, dường như chút sức lực còn lại chỉ đủ để cô loạng quạng lần tìm từng điểm tựa vô nghĩa. Nhưng ít nhất cũng phải gắng gượng để anh không nhìn thấu được tâm gan cô lúc này. Một lát nữa thôi, nhanh thôi, anh và cô, mỗi người một ngả.


Chậm nhau một ánh mắt


Lặng yên trong vài giây, cô ghét cái cảm giác chôn chân tại chỗ nhìn ngắm xe cộ qua lại mà tâm tư lại đuổi theo những suy nghĩ vẩn vơ không lời đáp. Anh cũng chẳng ưa gì cái khoảng cách của hai người lúc này trông như chẳng thể bước lại gần nhau hơn.


- Tạm biệt.


- Tạm biệt!


Quân đợi cô xoay bước rồi bản thân cũng lầm lũi rút ra từ trong túi quần bao thuốc lá. Rít một hơi thật dài, anh bật cười mỉa mai chính bản thân khi vừa chợt nhận ra ngón tay kẹp điếu thuốc đang run lên lẩy bẩy. Hối hận? Anh hối hận rồi sao? Vì sợ không còn được ở bên cô ấy? Hay sợ rằng cho đến cuối đời cũng chẳng gặp lại nhau? Bất chợt quay lại nhìn trong đám đông ngược dòng, anh nhanh chóng nhận ra dáng người mảnh khảnh của cô phía xa xa. Chợt những kí ức xưa kia bỗng ùa về, cũng không biết bao nhiêu lần như thế này, cô giận dỗi nói lời chia tay rồi bỏ đi để anh phải đuổi theo xin lỗi. Lần này, đâu phải chỉ là một cơn ác mộng để khi tỉnh lại, anh yên tâm thấy cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình. Hay một cơn ghen tuông bình thường như khi bốc đồng yêu đương thời tuổi trẻ, anh không mong một cái kết vĩnh viễn đã vạch rõ ranh giới giữa hai người khi ai nấy đều đặt bút kí tên lên tờ giấy ly hôn.


Không mong, không mong muốn ư? Chính cô đã kiên quyết kí tên, mà trước đó cô còn cẩn thận soi xét điều khoản quyền lợi để đảm bảo mình không bị thiệt thòi sau cuộc hôn nhân vô nghĩa này. Anh nhếch miệng cười lớn, chẳng buồn nhìn thêm nữa mà quay gót bước thẳng về hướng ngược lại. Cả đời này không gặp lại cô là điều tốt đẹp nhất anh nghĩ được lúc này.


Về đến nhà, nước mắt ngắn dài đã bao quanh vòm má hốc hác mấy tuần qua. Cô ném mình lên giường trùm chăn kín mít để phần nào xoa dịu nỗi đau buốt giá. Mi mắt vốn đã nặng trĩu mất ngủ sau bao ngày, nay lại thêm một tràng khóc kéo dài trên xe bus khiến nó sưng húp lên. Toàn thân cô chìm dần vào trạng thái mệt mỏi suy sụp, cố dỗ cho đôi mắt nhắm lại mà nước mắt vẫn vô thức thấm đẫm lên gối. Ngân biết mình không thể cưỡng lại khao khát được nhìn thấy anh một lần nữa. Cô cũng không quá gượng ép mình, mới bước được một chặng đã vôi vã quay lại hốt hoảng tìm kiếm anh. Nhưng khi nhìn thấy bóng anh mập mờ rồi biến mất sau đoạn đường khuất. Cái ý nghĩ ngu ngơ rằng có khi anh gọi nhưng cô không nghe thấy khiến bản thân Ngân khinh bỉ chính mình. Vài tiếng đồng hồ trước, cô cầm tờ giấy ly hôn trên tay một hồi lưỡng lự. Trí óc hoang mang của cô tỉ mỉ lần xét từng kí ức giữ hai người. Những lời thề thốt rằng sẽ bước cùng nhau cho đến cuối đời, cho đến đầu bạc răng long. Đầu bạc răng long? Mãi cho đến răng long đầu bạc ư? Tuy mải ném mình trong một mớ những kí ức khiến suy nghĩ thêm rắc rối nhưng cô không khỏi thấy lòng vương chút xót xa khi để ý thấy tâm trạng sốt ruột của Quân. Anh sốt ruột ư? Cô lắc đầu tự nhủ rằng. Anh đã buông tay thật rồi, cô cũng chẳng có lí gì để giữ chặt.


Đã chẳng là gì của nhau, sẽ chẳng còn sống vì nhau. Nếu có còn gặp lại trên đường đời. Ta trong nhận thức của người kia đã là kẻ xa lạ. Kỉ niệm xưa trong trí nhớ của mỗi người đã là quá khứ không mong muốn được nhắc tới.


Chậm nhau một ánh mắt


Nhớ ngày ấy, vào một đêm đông cuối cùng của năm, cô trầm ngâm nắm tay anh đi dạo trên con đường quen thuộc với đủ những cảm xúc hỗn độn không nói thành lời. Đã hết cái thời yêu đương giận hờn vu vơ đôi khi cho nhau là những bốc đồng của tuổi trẻ. Đã đi qua những ngọt ngào cay đắng, cũng không biết bao nhiêu lần dở khóc dở cười tìm lại nhau sau lạc lối. Cô chìm đắm vào những mảnh ghép của quá khứ tươi đẹp, mang máng nhớ lại lời cầu hôn bất ngờ và ngọt ngào của anh. Cô không thể nhớ rõ mồn một từng chi tiết trong đêm tình thu ấy như bao lời bay bổng của những cô bạn từng trải suýt xoa. Không rõ bó hoa hồng anh vất vả tìm đến tận Mê Linh học cách trồng trong nửa năm có bao nhiều bông chúm chím e thẹn. Không rõ bản nhạc dương cầm anh đã đánh dưới ánh đèn pha lê tím nhẹ, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng toát vẻ thanh khiết. Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên phím đàn làm cô bồi hồi nhớ về lần gặp đầu tiên thời sinh viên bên cây đàn ghi ta đơn sơ độc mộc. Càng không nhớ ra tên loại rượu cô cùng anh nhâm nhi ánh mắt chan chứa niềm hạnh phúc bất tận cùng hướng về bến bờ của lứa đôi. Cũng nhớ sao cho đủ những lời anh đã nói, những câu ca yêu thương vô bờ bến cho đến từng cánh môi mềm ngỏ ý hài hước hòa quyện cùng ánh mắt chờ mong. Gọi sao được cái cảm xúc không tên, bên anh. Chợt muốn ước chừng thời gian như ngừng lại.


Bước một chặng đường dài, cô nắm tay anh thật chặt như sợ rằng chỉ sơ ý bỏ qua một giây phút, ai sẽ chẳng còn bước bên ai trong cuộc đời. Quân im lặng dõi theo cô từ phía sau, bờ vai em khẽ rung lên khiến tim anh đau nhói. Ngày mai, ngày kia, xuân sẽ về trên đất nước. Mùa xuân là mùa của màu xanh, mùa của sự bắt đầu, của những ước mơ. Chẳng bao lâu nữa, anh và Ngân cũng sẽ kết hôn theo đúng lời hứa hẹn giữa hai bên gia đình. Lẽ ra cô nên vui mừng kéo anh qua những góc phố nhộn nhịp hoặc đùa nghịch chạy lon ton để anh phải rượt đuổi ven con đường. Con đường này là tất cả những kỉ niệm tình yêu của hai người vỏn vẹn trong ba năm thắm thiết. Cũng đơn giản chỉ là một con phố nhỏ thuộc một ngóc nghách nào đó nằm gần nhà anh. Ngược chiều từ nhà anh đến trường nhưng may sao thuận chiều mỗi lần đưa cô về trong đêm. Thế mới nói " yêu nhau yêu cả đường đi lối về", Ngân vô tư chỉ cho anh thấy những niềm vui nhỏ nhặt trên con đường nối liền hai yêu thương. Khiến anh cười vu vơ ngẩng đầu nhìn lên mảng trời lấp lánh một vài ánh sao. Trăng những đêm có em sáng quá chừng....


Ngân bỗng quay lại nhìn thẳng vào mắt anh, trong ánh mắt có vương chút hơi buồn. Cô lặng lẽ nép bờ vai gầy của mình dưới vòm ngực rắn chắc, tay bất giác mân mê vặt áo sơ mi, gặn hỏi anh những thắc mắc muôn thuở. Quân bật cười khẽ cốc lên đầu em, Ngân lùi lại nhăn mũi trách móc anh mà ánh mắt vẫn nặng trĩu những âu lo.


- Cưới em. Lỡ rằng sau này không hợp nhau, anh có hối hận không?


- Nếu đã yêu thì tại sao phải hối hận? - Quân kéo cô lại vào lòng, anh dụi mặt lên mái tóc thơm nhẹ mùi hoa phong lan khẽ thì thầm bên vành tai của cô gái bé nhỏ. - Nếu như cuộc đời này có biết trước, thì đã chẳng có ai phải nói lời chia tay. Ngốc à, em biết không? Biết rằng cuộc sống hôn nhân không chỉ cần tình yêu, nhưng có tình yêu, mình có đủ dũng khí để vượt qua những khó khăn sau này. - Ánh mắt anh khẩn thiết chân thành chạm vào trái tim nhỏ bé đang run sợ của cô.


- Hứa với nhau sẽ không buông tay anh nhé? - Cô biết mình thế này là có chút trẻ con nhưng vẫn một mực giơ bàn tay ra chờ đợi.


Anh không chút lưỡng lự mà móc nghéo, cánh môi nở nụ cười khẽ thì thầm không ngớt. - Đồng ý gả cho anh nhé? Đồng ý yêu anh đến suốt cuộc đời? Đồng ý ở bên anh cho đến đầu bạc răng long?


Nước mắt bỗng tuôn rơi thành dòng lăn dài trên má, cô mím môi thật chặt, ánh mắt không che giấu được niềm hạnh phúc bất tận. Cô lo lắng về điều gì? Lo rằng tình yêu của hai người không đủ khiến cô tự tin bước một bước quan trọng nhất. Hay lo lắng rằng cô vốn dĩ không phải là của anh, anh cũng không phải mảnh ghét vừa vặn nhất trong cuộc đời ngắn ngủi. Cô nhanh chóng lướt qua những khoảng không gian thời gian cũ kĩ, những con người đi qua cuộc đời cô. Tên con trai cùng lớp cấp ba có nụ cười tỏa nắng, hay anh chàng sinh viên nhiệt huyết với câu lạc bộ bóng rổ. Hiển nhiên nghĩ đến họ, Ngân chợt thấy tình cảm mà cô dành cho Quân to lớn đến nhường nào, nó lấn át cả những chuyện vui buồn trong cuộc sống. Tình yêu dễ khiến cho con người ta đê mê nguyện mãi chìm đắm trong hũ mật ngọt hư ảo mà cần thiết." Đúng rồi, giận nhau chỉ trong phút chốc, yêu nhau mới là chuyện cả đời." . Nếu đã yêu anh, tại sao phải lo lắng. Nếu có chọn lựa, ta nên cố gắng sống cho đúng chọn lựa của mình. Thành thật mà nói, đã bao nhiêu lần trải qua cay đắng , Ngân tự nhủ với mình: "nếu có kiếp sau, cô nguyện cùng anh một lần nữa gặp nhau như ngày ban đầu, nguyện một lần nữa nắm tay nhau trên con đường lộng gió yêu thương, nguyện một lần nữa thổn thức gật đầu nhận đóa hoa hồng trong ngày hạnh phúc."


....Nhưng có nguyện cùng anh cắt đứt tất cả???


"Hứa với nhau sẽ không buông tay anh nhé!"- Dường như bên tai còn văng vẳng tiếng nói của em. Rõ ràng khi ấy còn hứa hẹn với nhau, sau thoắt cái đã mỗi người một nẻo, cả cuộc đời sẽ chẳng còn liên quan đến nhau theo cái nghĩa "vợ chồng". Quân rít hơi thuốc, ánh mắt vằn đỏ nhìn lên con đường anh đang lầm lũi từng bước chậm chạp. Vẫn như thế, chẳng có gì thay đổi sau một tháng trời đằng đẵng chia ly. Ông cụ già hay ngồi ven hồ ung dung câu cá như mọi khi, những đứa trẻ cùng nhau nô nghịch mỗi buổi chiều muộn. Rồi cả những cánh lá cuối thu úa vàng rơi lác đác. Tất cả cũng không có gì thay đổi ngoại trừ anh, bên anh, đã chẳng có cô như thuở nào. Phải thôi, anh và cô, cùng lắm cũng chỉ là những sinh linh bé nhỏ trên thế giới này. Một cái nắm tay cũng chẳng thay đổi được gì.